Chương 897: Trái Tim Phức Tạp Của Lam Thiên Hạo
Trên dưới khán đài, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người đàn ông đẹp trai tuấn tú trên sân khấu làm thế nào bảo vệ cô gái bên cạnh, Lam Thiên Hạo nhanh chóng cầm lấy khăn giấy của người dẫn Chương trình bên cạnh, giúp Lam Sơ Niệm lau đằng sau lưng.
Kiều Mộ Trạch đưa tay ôm lấy Trang Noãn Noãn: “Theo anh về phòng.” Dứt lời nói với Lam Thiên Hạo: “Thiên Hạo, cùng đi thôi.”
Lam Thiên Hạo cởi bỏ âu phục khoác lên vai Lam Sơ Niệm, nói với Chu Đào đang kinh ngạc đứng bên cạnh: “Giữ người kia lại, đừng để anh ta chạy mắt.”
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nhìn sang: “Huỷ cuộc gặp mặt tối nay đi.”
Lời nói của hai người đàn ông có uy lực rất lớn, Chu Đào thấy tình hình đã như vậy rồi cũng không thể nào tệ hơn được nữa, lập tức lên sân khấu đến chỗ người dẫn Chương trình, còn Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến ở trên sân khấu cũng ngại ngùng đi xuống.
Dù sao buổi gặp mặt không có Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm thì sẽ rất tẻ nhạt, hơn nữa fan hâm mộ dưới sân khấu đều quan tâm đến hai người họ, tiếc thay cho cuộc gặp hôm nay của họ.
Dù sao bọn họ đối với thần tượng mà mình thích thì vẫn có thể tha thứ cho việc cổ họng của Trang Noãn Noãn khó chịu, fan nam xúc động phẫn nộ kia lúc này trở thành người mà bọn họ muốn mắng chửi.
Kiều Mộ Trạch đỡ Trang Noãn Noãn, Lam Thiên Hạo dẫn Lam Sơ Niệm cùng bước vào một thang máy. Trong tháng máy Trang Noãn Noãn muốn nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng thì cổ họng cô vừa khàn vừa nói không rõ: Sơ Niệm, cảm ơn cậu.”
Kiều Mộ Trạch lập tức giữ vai Trang Noãn Noãn, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Giọng của em làm sao vậy?”
Lam Sơ Niệm đứng bên cạnh nói: “Lúc chúng em vừa mới đến vẫn còn rất tốt, nhưng không biết làm sao lúc lên sân khấu, giọng nói của Noãn Noãn lại trở nên vừa khàn vừa nói không rõ, ngay cả hát cũng không thẻ.”
Lúc này Trang Noãn Noãn cũng không hiểu, rốt cuộc là cô bị làm sao? Cô nhiễm phải bệnh gì rồi à?
Thang máy vang lên một tiếng dừng lại, đây là căn phòng mà Lam Thiên Hạo đang ở, anh đỡ Lam Sơ Niệm ra ngoài trước trước. Mà phòng của Kiều Mộ Trạch cao hơn hai tầng.
Lúc này sau lưng Lam Sơ Niệm nhớp nháp cực kỳ khó chịu, có điều cô vẫn nhịn, Lam Thiên Hạo quẹt thẻ mở cửa phòng để cô vào trong.
“Anh, em tắm đã, rất khó chịu.” Lam Sơ Niệm nói.
“Đi đi.” Lam Thiên Hạo nói.
Lam Sơ Niệm nhanh chóng thay giày rồi bước vào phòng tắm, cô nhìn thấy vết bản đằng sau lưng từ trong gương, cô chau mày thuận tay cởi quần áo, bây giờ cô cần tắm ngay lập tức.
Kiều Mộ Trạch cũng đến phòng, Trang Noãn Noãn thì tệ hơn, trứng gà ở ngay trước ngực cô, cổ cô cũng dính một ít, lúc này hiển nhiên là cô cũng rất muốn đi tắm.
“Em đi tắm đây.” Trang Noãn Noãn nói xong liền che dây.
thanh quản của mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ khẩn trương cùng lo lắng, cô là một ca sĩ nỗi tiếng, cô trân trọng dây thanh quản giống như sinh mạng của mình vậy.
Hiện tại, rốt cuộc là dây thanh quản của cô bị sao thế này?
Trong ánh mắt Kiều Mộ Trạch cũng tràn đầy lo lắng, dịu dàng nói: “Tắm trước đi rồi tính tiếp.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, nhưng khi ở trong phòng tắm một mình, cô vẫn cảm thấy tim mình thắt lại, nước mắt lưng tròng, cô nhìn vết bẩn trước ngực cắn chặt môi, đem ý nghĩ muốn khóc nhẫn nhịn.
Còn có dây thanh quản của cô nữa, có phải cô không thẻ hát được nữa rồi hay không? Trang Noãn Noãn muốn kiềm chế nước mắt lại nhưng vì dây thanh quản bị mất tiếng khiến cô dựa lên trên bồn rửa mặt khóc thầm.
Nhưng cô cũng khóc không lâu liền bước vào tắm, cô không muốn để cho người đàn ông ngoài kia phát hiện ra tiếng khóc của mình, cô thà đứng dưới vòi nước để dòng nước cuốn trôi nước mắt.
Ở tầng dưới, Lam Sơ Niệm gội đầu, toàn thân đều cảm thấy thoải mái sạch sẽ, cô cảm thấy dễ chịu hơn rát nhiều, chỉ có điều khi cô vừa bước ra ngoài, mới phát hiện ngoài khăn tắm ra thì ở đây không có quần áo nào cô có thể mặc được.
Cô quên đem áo choàng tắm vào, Lam Sơ Niệm chỉ đành ngại ngùng quấn khăn tắm mở cửa bước ra ngoài lấy máy sấy. Ánh mắt người đàn ông ngồi trên sofa nhìn sang cô, lập tức nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài ướt sũng, bước chân trần đi trên thảm, toàn thân trắng nõn có chút chói mắt.
Kết hợp cùng với khuôn mặt ngại ngùng và đôi mắt hoảng loạn của cô, Lam Thiên Hạo không khỏi nuốt nước bọt nhìn cô nói: “Sao vậy?”
“Em lấy cái máy sấy.” Lam Sơ Niệm nói xong đi đến cạnh tủ mở cửa tìm bên trong, cô nhìn thấy áo choàng tắm cũng ở đây, cô đưa tay lấy một bộ rồi vội vàng cầm theo máy.
sấy chạy vào trong phòng tắm.
Hơi thở Lam Thiên Hạo có chút gắp gáp, anh khẽ cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Trong phòng Kiều Mộ Trạch ở tầng trên, Tranh Noãn Noãn cũng quán khăn tắm đi ra, cô cũng đã gội đầu, mái tóc dài đến ngang lưng ướt sũng, khi cô chuẩn bị lấy máy sáy thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông vọng vào: “Lại đây.
Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên nhìn thấy máy sấy tóc đang cắm ở ngay cạnh anh, hơn nữa anh còn định sấy tóc cho cô.
Trang Noãn Noãn có chút ngại ngùng bước đến, người đàn ông vào phòng tắm lấy một cái khăn khô khoác lên vai cô rồi chủ động nhẹ nhàng sấy tóc giúp cô.
Trang Noãn Noãn nhắm mắt lại, bởi vì vừa nãy ở trong phòng tắm cô khóc nên mắt có chút đỏ, chỉ có nhắm mắt lại thì mới không bị anh phát hiện.
Nhưng Kiều Mộ Trạch vẫn nhìn ra được cô khóc, điều này.
khiến anh đối với hành động của fan nam hôm nay vô cùng tức giận.
“Lát nữa anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra dây thanh quản xem có sao không.” Kiều Mộ Trạch an ủi cô.
Trang Noãn Noãn gật đầu, bây giờ cô cũng rất muốn biết xem rốt cuộc dây thanh quản của cô đã xảy ra chuyện gì.
Trong một gian phòng nghỉ ở tầng hai, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền đang ngồi cùng nhau không nói câu gì, bọn họ bây giờ mới biết được một buổi họp fan tốt, mặc dù là họ hại Trang Noãn Noãn không thể hát được, nhưng người xấu hỗ lại là cả nhóm của họ.
Bây giờ, các fan hâm mộ đều giải tán rồi, mà chuyện này.
cũng đã xuất hiện ở trên mạng, rất nhiều fan hâm mộ đều lên án kịch liệt fan nam kia, hơn nữa đối với việc dây thanh quản của Trang Noãn Noãn khó chịu không thể hát được cũng đều cảm thông ủng hộ cô, rất nhiều fan hâm mộ đều bảo cô nghỉ ngi tốt, có gắng giữ gìn sức khoẻ.
Hơn nữa toàn bộ hot search đều là Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm, không đề cập gì đến hai người họ.
Điều này còn tồi tệ hơn, ngay cả chủ đề về hai người họ cũng không có, căn bản giống như người tàng hình vậy.
Đột nhiên Diệp Mạn Ni nghĩ đến cái gì đó, cô ta nhanh chóng đứng dậy đi đến trước cốc mà Trang Noãn Noãn từng uống, cầm cốc lên đổ nước đi, nói với Lâm Thiến: “Cái này bắt buộc phải tiêu huỷ, không thể để bọn họ điều tra ra được.”
“Mau ném đi chỗ khác.” Lâm Thiến cũng có chút sốt ruột, bởi vì ở sân khấu hôm nay còn có Kiều Mộ Trạch và Lam Thiên Hạo, hai người họ không phải là người dễ chọc.
Diệp Mạn Ni lập tức cầm cốc ra người, cô ta vứt cốc vào trong phòng vệ sinh, sau khi đổ nước cô ta còn rửa sạch cốc rồi mới vút đi, hiện tại cô ta không hi vọng chuyện này sẽ liên quan đến họ.
Sau khi Diệp Mạn Ni quay trở lại, cô ta nhìn Lâm Thiến, trong ánh mắt hai người đều có chút chột dạ cùng với nỗi lo lắng bắt an trong lòng.
“Trang Noãn Noãn sẽ không nghỉ ngờ việc này do chúng ta làm đâu nhỉ?”
“Cũng không phải chúng ta đưa nước cho cô ta, sao có thể là do chúng ta làm được?” Lâm Thiến nhìn một cái: “Yên tâm đi! Làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta đâu.”
Có điều trong lòng hai người cũng nghĩ đến một chuyện khác, hiện tại hai người bọn họ bị bỏ lại ở đây, còn Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm thì đang ở khách sạn tận hưởng cùng hai người đàn ông đẹp trai.
Đặc biệt là Diệp Mạn Ni, cô ta cực kỳ ghen tị, cô ta không quên được vừa nãy Kiều Mộ Trạch cởi bỏ âu phục, không màng đến sự đất tiền của âu phục mà lau trên người Trang Noãn Noãn.
Vị trí của Trang Noãn Noãn trong lòng anh đã quan trọng đến như vậy rồi hay sao?
Trong phòng của Lam Thiên Hạo, Lam Sơ Niệm cũng thay một chiếc khăn choàng tắm rộng rãi bước ra.
Mái tóc mềm mại đã khô hơn nửa, khuôn mặt trắng mịn, sạch sẽ mà xinh đẹp.
Lam Thiên Hạo đứng trên ban công nhìn bóng dáng cô mặc áo choàng tắm ở chỗ để máy sấy tóc, trong đầu anh không khỏi nghĩ đến một ván đề.
Trên người cô ngoại trừ áo choàng tắm còn mặc cái khác không? Đáp án rất rõ ràng, không có.
Lam Thiên Hạo lập tức chau mày, ngăn không cho bản thân tưởng tượng thêm thứ gì liên quan đến chuyện này.
Dáng vẻ chau mày của anh khiến Lam Sơ Niệm ngay lập tức lo lắng nhìn anh: “Anh cả, sao vậy? Anh đau đầu sao?”
Lam Sơ Niệm nói xong tiến lại gần anh, mùi thơm bao quanh người, cô kiễng chân lên dùng hai ngón tay mảnh khảnh xoa xoa hai bên thái dương của anh.
Còn cô gái đang kiếng chân giơ hai tay kia lại không biết chiếc áo choàng tắm vốn dĩ đã rộng, ở dưới động tác của cô như này sẽ lộ ra cảnh đẹp gì.
Cộng thêm chiều cao của người đàn ông, anh muốn thưởng thức chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy.
“Không có gì.” Lam Thiên Hạo không muốn chiếm tiện nghỉ của cô, đưa tay giữ bàn tay nhỏ của cô lại: “Em còn có chỗ nào khó chịu nữa không?”