TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1926: Hồng nhan bạc mệnh

Còn với đám người Vân Ngạo Thiên, bọn họ còn không biết hình dạng Bạch chủ là gì, bọn họ càng không có quan hệ gì với Bạch chủ, càng không thể nghe Bạch chủ phân phó làm truyền nhân sáu đại Chí Tôn tới đây phá trận cứu sáu tướng chủ thoát vây, bọn họ còn không biết chuyện này, cũng chưa từng nghe ai nhắc qua, cũng mới nghe nói lần đầu tiên vào hôm nay.

Nội tâm bọn họ nói thầm, sáu đại Chí Tôn vẫn lạc. Bạch chủ bị nhốt trong Trấn Yêu THáp, như vậy tại sao lục đại kỳ công lại chạy tới Tiểu Thế Giới? Mấy người nghe ngóng qua tin tức mười vạn năm trước trong Đại Thế Giới, lúc đó chinh phạt quá nhiều, cũng không rõ là nhóm người nào lưu lạc đi Tiểu Thế Giới.

Dường như Mục Phàm Quân nghĩ đến cái gì. Ánh mắt của nàng lập lòe sau đó ngẩng đầu nói:

- Các ngươi xác nhận Bạch chủ bị nhốt trong Trấn Yêu Tháp?

Mạnh Như nói:

- Nếu không bị vây khốn, bên ngoài có thái bình sao?

Mục Phàm Quân lại hỏi:

- Bạch chủ có bộ dạng thế nào?

Miêu Nghị quay đầu nhìn sang nàng, cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Mục Phàm Quân lại hỏi bộ dạng Bạch chủ, bộ dạng của hắn thế nào liên quan gì tới ngươi?

Yêu đạo Đại tướng quân Trường Không quát:

- Nếu các ngươi muốn biết tình huống cụ thể, chỉ cần phá trận, chờ sáu vị tướng chủ thoát khốn, có lời gì cứ thỉnh giáo sáu vị tướng chủ. Chúng ta không biết nhiều.

Thạch Vân Biên nói:

- Không nên lề mề, nên nói hay không nên nói đều cho các ngươi biết rồi, lập tức phá trận cho ta, không thể phá trận chính là gian tế do phản tặc phái tới.

Tàng Lôi thở dài:

- Không phá trận liền biến thành gian tế của phản tặc, đây là đạo lý gì?

Thạch Vân Biên nói:

- Lục đại kỳ công nằm trong tay Bạch chủ, Bạch chủ bị Phật chủ và Thanh chủ vây khốn, lục đại kỳ công vô cùng có khả năng bị bọn chúng lấy được, mà các ngươi tu luyện lục đại kỳ công, nói các ngươi là gian tế cũng không đủ.

Nếu thật sự muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do! Sáu người ngó ngó mười hai tinh cầu, căn bản không chỗ ra tay, bảo bọn họ phá trận không khác gì trò đùa.

Vân Ngạo Thiên nói:

- Chúng ta không có biện pháp phá trận!

Hơn ba mươi ánh mắt nhìn sang sáu người Miêu Nghị.

Lãnh Trác Quần cười lạnh nói:

- Các ngươi xác nhận không thể phá trận?

Trong lời nói mang theo uy hiếp rất rõ ràng, dường như đang ra tối hậu thư.

Vân Ngạo Thiên cắn môi, nặng nề nói:

- Chúng ta không biết đây là trận pháp gì. càng không biết gì về trận pháp, làm sao phá đây?

Trên người Lãnh Trác Quần xuất hiện sát khí.

- Đã như vậy đứng trách chúng ta...

- Đợi một chút, có thể phá, có thể phá.

Thấy đối phương muốn hạ sát thủ, Miêu Nghị nhanh lên tiếng trấn an.

Ánh mắt mọi người tập trung lên người hắn, Lãnh Trác Quần nhanh chóng hỏi:

- Ngươi có thể phá?

Đám người Vân Ngạo Thiên dùng ánh mắt không dám tin nhìn sang Miêu Nghị, cũng liên tưởng mục đích của Miêu Nghị chính là nơi này.

Miêu Nghị cười khan nói:

- Không thử làm sao biết không thể phá?

Phong cách của hắn trước sau như một, chuyện chưa thử qua sẽ không buông tha, tối thiểu không thể bỏ qua sinh cơ trước mắt, kéo dài thêm một chút thời gian cũng có thể lừa dối vượt qua, bằng không hiện tại phải mất mạng, chết như vậy quá oan uổng cho hắn.

Đám phản tặc cũng không cho hắn cơ hội kéo dài thời gian, Lãnh Trác Quần lập tức quát lớn bảo hắn tiến lên:

- Có thể phá thì mau đi phá đi!

Miêu Nghị thuận miệng hỏi:

- Phá thế nào?

Câu hỏi này rất có trình độ, hào khí hiện tại có thể nghẹn chết người, đám người Vân Ngạo Thiên im lặng, sắc mặt đám phản tặc tối tăm, bọn chúng có cảm giác như đang bị đùa bỡn.

Lãnh Trác Quần giận tím mặt quát:

- Nếu biết phá thế nào còn cần các ngươi phá hay sao?

- Ta không có ý này!

Miêu Nghị nhanh chóng lên tiếng bổ cứu, cũng ý thức được sơ hở trong lời mình nói, quả thực là muốn chết, hắn lập tức sửa lời:

- Chúng ta hoàn toàn không biết gì về trận pháp này cả, dù sao các ngươi cũng phải cho chúng ta một ít nhắc nhở.

Lửa giận trong lòng Lãnh Trác Quần đang dâng lên cũng bị lời này làm nghẹn lại, trừng mắt nhìn Miêu Nghị, hắn cũng chờ đợi trong lo lắng.

Vẫn là Mạnh Như tiến lên ngăn cản Lãnh Trác Quần, hắn phất tay chỉ vào mười hai tinh cầu, chỉ điểm:

- Bạch chủ bố trí đại trận từng lên tiếng nhắc nhở, hắn mượn nhờ lực lượng mười một thứ tinh vận chuyển tạo thành lực lượng bao phủ chủ tinh, trận pháp trên thứ tinh lại liên quan đến tính mạng sáu vị tướng chủ, nếu như xông vào sẽ gây ảnh hưởng lên trận pháp và lập tức lấy mạng sáu tướng chủ, bảo chúng ta không được tự tiện xông vào. Muốn tiến vào thứ tinh, đầu tiên phải phá giải liên hệ giữa mười hai tinh cầu, trận nhãn nằm trên mười một thứ tinh.

Tại sao vị Bạch chủ kia không cảm thấy mệt chứ? Nội tâm Miêu Nghị nói thầm một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào mười hai tinh cầu và hỏi:

- Nói như vậy chúng ta phải tìm được trận nhãn trên mười một thứ tinh mới có thể phá liên kết giữa trận pháp và tính mạng sáu tướng chủ?

- Không sai!

Mạnh Như gật đầu, lại lắc đầu nói:

- Không biết tại sao bị sương mù bao phủ, bọn họ khó tìm ra manh mối.

Miêu Nghị quay đầu lại kinh ngạc hỏi:

- Bằng tu vi của các ngươi cũng không thể vượt qua sương mù trở ngại để thi pháp điều tra sao?

Mạnh Như nói:

- Đây không phải sương mù bình thường, đây chính là kỳ độc do lực lượng tinh cầu vận chuyển tạo thành, tên là ‘ hồng nhan bạc mệnh ’, cho dù yêu ma quỷ quái hay là người, một khi chạm vào liền hóa thành xương trắng sau đó lại biến thành vũng nước đen, có thể ăn mòn pháp lực, căn bản không thể thi pháp điều tra, chúng ta cũng không dám tự tiện xông vào, nếu không cần gì chờ các ngươi tới phá trận.

Nhìn chằm chằm vào sương mù màu đỏ bao phủ mười hai tinh cầu, sáu người Miêu Nghị sững sờ, qua một lúc lâu mới cảm thấy kỳ quái, đều phát hiện một ít tâm tư từ ánh mắt của bọn họ, sáu người nghe thế nào cũng cảm thấy giống Vạn Trượng Hồng Trần trong Tiểu Thế Giới?

Mục Phàm Quân cau mày, sắc mặt càng mê ly.

Tàng Lôi than thở, nói:

- Chư vị tiền bối, các ngươi kiêng kị ‘ hồng nhan bạc mệnh ’ như thế, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Không có người để ý tới, hiển nhiên việc này không nằm trong phạm vi phản tặc cân nhắc.

Ai ngờ Miêu Nghị lại hỏi:

- Mạnh đại tướng quân, trong hồng nhan bạc mệnh có Đường Lang hay không?

Hắn đã từng tiến vào Vạn Trượng Hồng Trần trong Tiểu Thế Giới, nếu như sự vật hai bên giống nhau, hồng nhan bạc mệnh này không có gì đáng sợ, sợ là sợ Minh Đường Lang bên trong sương mù, hắn đã lĩnh giáo thực lực của đám gia hỏa kia, bằng tu vi của hắn không thể trêu vào.

- Đường Lang?

Mạnh Như ngạc nhiên, hỏi:

- Đường Lang gì? Chưa thấy qua bên trong có Đường Lang gì cả.

Hắn không hiểu ý gì, đám người Vân Ngạo Thiên lại hiểu Miêu Nghị đang xác nhận nơi này có giống Vạn Trượng Hồng Trần tại Tiểu Thế Giới hay không.

- Chưa thấy qua...

Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng, lại hỏi:

- Có phải hồng nhan bạc mệnh này qua một thời gian sẽ biến thành màu trắng?

Đọc truyện chữ Full