Mạnh Như:
- Vẫn đỏ như máu, chưa bao giờ thấy chúng biến thành màu trắng.
- Không có...
Miêu Nghị nói thầm một câu:
- Chẳng lẽ không phải?
Có người không chờ được, Đan Tình lên tiếng:
- Ngươi lề mề tới khi nào mới động thủ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hỏi như vậy là có thể kéo dài thời gian?
- Đi!
Miêu Nghị ngoắc đám người Vân Ngạo Thiên, nói:
- Chúng ta đi xem tình hình chung quanh.
Mấy người nhìn ánh mắt hắn, cả đám người cùng bay đi, lục đạo đại tướng quân đều bay theo bọn họ.
Mấy người bỏ qua đội ngũ theo sau một đoạn, Vân Ngạo Thiên truyền âm hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi có nắm chắc phá trận?
Miêu Nghị trả lời:
- Không có nắm chắc.
Cơ Hoan tức giận nói:
- Vậy ngươi còn đáp ứng phá trận?
Miêu Nghị:
- Đám người này căn bản không giảng đạo lý, cự tuyệt sẽ thế nào? Cự tuyệt chính là chết! Ta cứ thử xem, xem có biện pháp nào chống cự hồng nhan bạc mệnh, nếu như có thể, ta thử xem có thể phá trận hay không, thật sự không phá được, các ngươi lập tức tiến vào thú nang của ta, chúng ta cùng trốn vào trong hồng nhan bạc mệnh, dù sao bọn họ không dám xông vào, cũng không dám mạnh bạo phá trận.
Tàng Lôi thở dài:
- Cho dù ngươi có thể mang chúng ta trốn đi, có thể trốn bao lâu, cũng không thể trốn cả đời không đi ra nha? Chúng ta không có biện pháp trốn lâu trong đây.
Miêu Nghị:
- Có thể sống lâu hơn một ngày là một ngày, còn tốt hơn mất mạng tại chỗ? Chỉ cần có thể tạm thời tránh họa, ta lại liên hệ với Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan, cũng báo cáo tình hình nơi đây một chút, xem có thể dẫn đại quân Thiên đình đến đây vây quét hay không. Tóm lại hiện tại chẳng cần suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ biện pháp sống sót đã, vẫn chưa tới bước đường cùng.
Vân Ngạo Thiên tức giận, quát:
- Tiểu tử ngươi thực sự có giao tình với Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan?
Sắc mặt đám người khác tối tăm, trước kia chỉ cho rằng Miêu Nghị vì tự bảo vệ mình, hiện tại nghe hắn nói thật sự có giao tình với Cao Quan, vương bát đản không muốn dẫn bọn họ rời khỏi địa ngục, ngược lại còn muốn mạng của bọn họ, thật sự đáng giận!
Miêu Nghị cũng biết chính mình nói lỡ, càng kích thích đám lão gia hỏa này.
Nói đi cũng nói lại, trước kia hắn không biết tình huống này, ngay từ đầu hắn tới đây là muốn xem mình có thể tìm được bảo tàng hay không, ai ngờ vừa lộ mặt đã bị bắt được, cũng không có cơ hội dò xét, nếu sớm biết như thế khẳng định hắn không đến dây.
Hắn cũng có lý do phản bác:
- Lão tử nghĩ biện pháp cứu các ngươi, các ngươi còn không biết tốt xấu, ghét bỏ ta thì tự mình nghĩ biện pháp còn sống rời khỏi đây đi.
- Ngươi...
Suýt nữa Cơ Hoan tức giận đến thổ huyết, ai là lão tử của ai? Hắn gả không con gái cho Miêu Nghị rồi.
Vân Ngạo Thiên cũng muốn tát chết tên vương bát đản này, những người khác cũng không có sắc mặt tốt gì, nhưng bây giờ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo Miêu Nghị thử một lần
- Tuy tu vi sáu gia hỏa này không cao, nhưng đều không phải nhân vật bình thường, đều là người có lòng dạ âm trầm.
Đám người Mạnh Như theo sau và truyền âm với nhau.
Lãnh Trác Quần hắng giọng:
- Có chút không tầm thường, đối mặt với chúng ta lại không có chút sợ hãi nào, cả đám đều vững vàng.
Mười một tinh cầu xoay quanh chủ tinh, Miêu Nghị mang theo năm người bay quanh các tinh cầu và quan sát sương mù.
Lục đạo đại tướng quân không biết đám người này chuẩn bị phá trận như thế nào, đám người Vân Ngạo Thiên cũng không biết Miêu Nghị có biện pháp trốn vào trong sương mù màu đỏ hay không, cần biết một khi đám người mình vừa ra tay, tốc độ né tránh khẳng định không nhanh bằng tốc độ sáu người phía sau ra tay.
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi dò xét một chút.
Miêu Nghị đi quanh một vòng và dừng lại, hắn dặn dò đám người Vân Ngạo Thiên một tiếng sau đó bay tới một tinh cầu.
Lục đạo đại tướng quân đi tới, bọn họ đứng chung với đám người Vân Ngạo Thiên trong tinh không. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hành động của Miêu Nghị.
Xông vào lồng khí của tinh cầu và cảm nhận được trọng lực, lại nhìn sương mù màu đỏ phía dưới, Miêu Nghị dần dần tới gần. Hắn không biết sương mù này có phải đồ vật giống Vạn Trượng Hồng Trần hay không, cũng không dám dễ dàng chạm vào.
Hắn lật tay cầm một con cá đã nướng chín trong tay, đây là đồ ăn An Như Ngọc chuẩn bị cho con rể là hắn, còn chuẩn bị không ít.
Hắn ném con cá nướng về phía trước, sương mù màu đỏ trong tinh cầu lăn lộn kỳ dị, chỉ thấy con cá nướng vừa chạm vào sương mù liền biến từ màu vàng sang màu đen, nếu không phải con cá không còn nước, đoán chừng sẽ biến thành bãi nước đen như lời phản tặc đã nói. Đủ thấy uy lực của sương mù này đáng sợ, con cá rơi vào chỗ sâu không thấy đâu nữa.
Miêu Nghị quay đầu nhìn đám người đứng trong tinh không nhìn chằm chằm hành động của mình, hắn lại lấy một con cá nướng khác ném ra ngoài, lần này hắn dùng một tầng hỏa diễm bao phủ con cá, cũng giảm bớt tốc độ rơi xuống.
Con cá vừa tiến vào sương mù màu đỏ, cũng không nhìn thấy biến hóa gì, chứng minh tinh diễm của hắn có thể ngăn cản sương mù ăn mòn, trong nội tâm mừng thầm, Miêu Nghị tăng thêm tinh diễm phòng ngự thay con cá sau đó âm thầm thu hồi tinh diễm tránh đám phản tặc hoài nghi, hắn nhìn thấy con cá biến thành than đen và rơi vào sâu trong sương mù.
Sau khi thăm dò hoàn tất, Miêu Nghị có nắm chắc chui vào sương mù tị nạn, hắn cảm thấy Bạch chủ bố trí trận pháp chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, trực tiếp bày trận bên trong là được. Nơi đây có nhiều người trông coi như thế, cần gì bố trí trên mười một thứ tinh làm gì.
Hơi suy nghĩ một lúc, hắn cũng hơi hiểu rõ ràng, chỉ sợ Bạch chủ bố trí đại trận không phải ngăn cản người khác. Làm không tốt là muốn phòng bị những phản tặc này chờ lâu sốt ruột nên phá trận cứu sáu tướng chủ ra ngoài, dù sao đám phản tặc này không đơn giản, bố trí trận pháp chỉ gia tăng độ khó khi cứu giúp mà thôi.
Bây giờ không phái thời gian cân nhắc những việc này, Miêu Nghị quay đầu bay lên tinh không, hắn nhìn mười một tinh cầu khác, mắt nhìn mười một tinh cầu có sương mù màu đỏ bao phủ, hắn có thể đi vào từng tinh cầu tìm trận nhãn, nhưng mười một tinh cầu lớn như thế, một mình hắn thăm dò không khác gì mò kim đáy biển.
Ánh mắt lại nhìn qua chủ tinh của mười một tinh cầu, bảo tàng đang nằm tại đó...
Cả đám người bay tới bên cạnh hắn, Đan Tình nói:
- Lề mề lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn kéo dài thời gian?
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn sang mười một tinh cầu, hắn nói:
- Tu vi của ta không đủ, muốn phá trận cần có thời gian.
Đan Tình cười lạnh nói:
- Đã biết rõ ngươi đang kéo dài thời gian, ta thấy...
Tiếng nói im bặt, Thạch Vân Biên bên cạnh ra tay ngăn cản hắn nói chuyện, ý bảo hắn câm miệng, hắn cũng thật sự câm miệng, sắc mặt vô cùng tức giận, hiển nhiên cũng giận dữ không nhỏ.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1927: Mở thiên nhãn (Thượng)
Chương 1927: Mở thiên nhãn (Thượng)