Vinh Nam nhìn bóng lưng người nọ đi ra ngoài, cau mày khó hiểu, nhưng gương mặt đó rõ ràng không phải Bạc Dạ, nhìn sơ một chút là có thể nhìn ra.
Anh ta cảm thấy trong lòng có chút lo lắng bất an mơ hồ, nửa đêm liền nhờ người hỏi thăm tình hình Bạc Dạ ở trong nước, cuối cùng khi biết được Bạc Dạ quả thật vẫn còn ở Hải Thành, anh ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm bước lên sân thượng hút thuốc, từ trên đầu điếu thuốc nhìn xuống, trong lòng có chút thê lương.
Thành phố nào cũng sẽ không vì sự ra đi của bất kỳ ai mà dừng lại, dù là một người có nhiều đóng góp cho xã hội có chết đi chăng nữa thì cũng chỉ là chết, không ai thương tiếc.
Vinh Nam nheo mắt, hút một điếu thuốc đứng ở đầu sân thượng, tự hỏi nếu mình nhảy xuống ở đây, như vậy quốc nội nên loạn thành cái dạng gì.
Người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh ta đã chết, thời gian còn lại của anh ta cũng chỉ là trả nợ, còn là món nợ lúc ban sơ còn bốc đồng gây ra.
cập nhật nhanh nhất.
Hút hết điếu thuốc, phía sau truyền đến một giọng phụ nữ, còn mang theo một chút hương thơm, cô ta cười tủm tỉm nói: "Ngài vẫn còn đang nghĩ đến người đó sao?"
Vinh Nam chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với mình, thấp giọng mắng: "Cô đến rồi." "Ừm." Lục Y Đình bước tới, cười với Vinh Nam và nói: "Việc của tôi là giải tỏa lo lắng của ngài. Nghe nói ngài cần giúp đỡ nên tôi đã tới." "Là Ngải Tư đã nói cho cô?" Ngải Tư là cấp dưới trung thành của
Vinh Nam.
Lục Y Đình nheo mắt cười nũng nịu: "Đúng vậy, Ngải Tư không thể giấu tôi bất cứ điều gì." “Vậy thì tôi phải cẩn thận với đàn em của mình."
Vinh Nam bĩu môi, bước về phía trước mở rộng vòng tay với Lục Y Đình: “Một cái ôm thì sao, đổi lại một lần xuất hiện của cô, như nào?
Lục Y Đình ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Vinh Nam, lướt những ngón tay mềm mại trên ngực anh, vò nát áo sơ mi của anh, trông có vẻ mập mờ. Đôi môi đỏ mọng mở ra câu nói khiến người say mê mộng mị- "Việc của ngài, cho dù có xông pha khói lửa cũng không dám từ chối."
Trong nhóm này, ai cũng biết Lục Y Đình đã chờ Vinh Nam trong tuyệt vọng suốt năm năm, nhưng Vinh Nam dường như không có bất kỳ tình cảm gì với cô, mỗi lần như vậy, chỉ có khi cần thì anh ta mới dành cho Lục Y Đình chút khoảnh khắc dịu dàng mà thôi.
Một người đàn ông Thái Lan lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, nhưng Lục Y Đình lại mê muội mà chỉ thích mỗi mình Vinh Nam. Lục Y Đình cũng sẽ say đến mức nửa đêm ngã vào vòng tay của Ngải Tư với ánh mắt say đắm và hỏi anh ta: "Làm sao tôi có thể lấy được trái tim của một người đàn ông?" Ngải Tư im lặng, không bao giờ mở lời giải thích. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Lục Y Đình vòng tay qua cổ Ngải Tư, cô ta nói: "Tôi có thể khiến tất cả đàn ông trên thế giới đầu hàng, nhưng... tôi không thể lấy được Vinh Nam"
Bởi vì người đàn ông này, bản thân anh ta là... đại diện của toàn bộ thế giới, toàn bộ quyền lực.
Bây giờ dựa vào vòng tay của Vinh Nam, Lục Y Đình biết rằng anh ta lại cần mình một lần nữa, vì vậy cô cũng lười giả vờ, thậm chí có thể chí có thể vì một cái ôm đổi một lần ra mặt, nhưng cô cam tâm tình nguyện.
Vinh Nam sờ lên mái tóc mượt mà của cô, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn cô quyến rũ
Bạc Dạ."
Lục Y Đình sửng sốt.
Bạc Dạ? Cậu chủ có một không hai ở Hải Thành? Tại sao... sẽ ra một mệnh lệnh như vậy?
Cô ngờ vực liếc nhìn Vinh Nam: "Anh nói quyến rũ, muốn tôi làm đến mức nào?"
Vinh Nam nhếch miệng, cười như một ác ma, rõ ràng là dáng vẻ tao nhã cao quý, nhưng lại rất lạnh lẽo.
Lục Y Đình im lặng mà cười, đúng vậy, cô quên mất rằng Vinh Nam và Bạc Dạ trước đây là cùng một loại người.
Họ không có trái tim. "Quyến rũ đến mức nào sao?" Vinh Nam hỏi ngược lại, rồi đáp: “Tôi hy vọng em, không từ thủ đoạn nào."
Cùng lúc đó vào buổi đêm, Đường Duy và Sakahara Kurosawa lẻn ra khỏi sảnh khách sạn, hai đứa trẻ đeo khẩu trang đen, đội mũ đen, lúc đi ra ngoài đón taxi, tài xế taxi cũng choáng váng.
Chậc, sao mà trông hai đứa trẻ này cứ như đang chơi trò điệp viên vậy.
Nhưng lúc vẫn mở miệng vẫn là một giọng nói ngây thô, tuy rằng ngây ngô, nhưng lại thông thạo tiếng Anh: "Xin chào ngài, có tiện đưa chúng tôi đến khu 221B phố Baker không?"
Người lái xe taxi cười nhẹ: "Có vẻ như các cậu là fan của Sherlock Holmes." "Đúng vậy." Đường Duy nói xong liếc qua kính chiếu hậu phía trước, quả nhiên có người theo xe taxi đi ra ngoài. Có vẻ như đúng với sự mong đợi của cậu và Sakahara Kurosawa
Đường Duy với Sakahara Kurosawa cười tủm tỉm nhìn nhau, sau đó nói với tài xế: “Làm phiền ông lái xe nhanh hơn được không?"
Ngay khi họ tăng tốc, chiếc xe chạy theo sau họ cũng bắt đầu tăng tốc, có vẻ như đúng là đang theo dõi họ, Đường Duy ấn đốt ngón tay, mở bản đồ ra, không chút nào lạ lẫm với các phần mềm toàn tiếng Anh, cậu bé rất nhanh tìm thấy một con hẻm nhỏ bị thu hẹp, sau đó nói: "Thưa ông, chỗ này gần phố Baker không?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t
Sau khi nói xong liền đưa điện thoại qua và cho tài xế xem địa chỉ được hiển thị trên đó.
Người lái xe nói: "Đúng vậy, các cậu muốn đến đây sao? Bây giờ là nửa đêm, Bảo tàng Phố Baker có lẽ không mở cửa." "Không sao, ông cứ từ từ đi đến đó."
Trong túi Sakahara Kurosawa có một xấp bảng Anh, xem ra bọn họ không thiếu tiền.
Người lái xe hơi ngạc nhiên nhìn họ lần nữa, hai đứa trẻ dường như được nuôi dưỡng trong gia đình quý tộc, tính tình khác hẳn những người khác.
Bốn mươi phút sau họ đi đường vòng và dừng lại gần phố Baker, khi xuống xe, hai đứa trẻ linh hoạt chui vào bóng tối, tài xế cũng vừa lúc quay đầu lái xe đi, đến khi nhóm người bám theo đến thì phát hiện gần đó đã trống không, ngay cả người đi bộ qua lại cũng không có.
Nửa đêm còn ai sẽ tới đây, ngoài trừ vài kẻ vô gia cư nằm ngủ trong góc đường, thỉnh thoảng có taxi là may rồi.
Một đám người mặc đồ đen ngẩn người, tên cầm đầu vỗ đầu tên đàn em, dùng tiếng Trung chửi bới: "Phế vật! Có mỗi theo hai đứa nhỏ cũng để mất dấu!" "Đại... đại ca, cái này không thể trách chúng ta, bọn họ nhỏ như vậy, nháy mắt đã biến mất..."
Đường Duy và Sakahara Kurosawa trốn trong bóng tối, đếm được tổng cộng có bốn người, như vậy bọn họ mỗi người giải quyết hai người, phân công hợp tác một chút có lẽ còn là có thể làm được, chỉ phải xem dùng cách gì thôi.
Đường Duy nhặt một viên đá nhỏ ném ra ngoài, chính xác đập vào sau đầu người đàn ông đó, lại nhanh chóng di chuyển, chạy từ tòa nhà này sang phía sau bức tường khác, đợi đến khi đám người áo đen hùng hổ chạy tới phía sau bức tường để bắt bọn họ, Đường Duy chỉ nhẹ nhàng đếm ba, hai, một!
Một giây tiếp theo cả nhóm đó lập tức ngã xuống đất, truyền đến tiếng la hỗn loạn, bọn chúng còn mắng ba chửi mẹ nó: "Trúng kế của hai thằng quỷ con kia rồi!"
Đường Duy cùng Sakahara Kurosawa buộc dây cao su xuống đất, đoàn người xông tới, nếu như không cẩn thận nhìn dưới chân nhất định sẽ bị trượt ngã. Đúng lúc này Sakahara Kurosawa lấy bao tải hỏi xin từ người lang thang, từ trên bay xuống chụp trúng đầu họ, tiếng hét thảm thiết vang vọng, kẻ lang thang mắt mở trừng trừng thu mình vào một góc sững sờ nhìn hai đứa trẻ đang đấu trí đấu dũng với đám người lớn.