Sakahara Kurosawa đã tập luyện karate, tuy còn nhỏ nhưng ra tay cũng không nhẹ, nhanh nhẹn đá hai cái, làm trật khớp gối của tất cả đám người kia. Thừa dịp nhóm người đó còn chưa khôi phục tinh thần, cậu ấy hét lên: “Đường Duy!"
Đường Duy dẫm lên tường lao lên, tất cả các chiêu parkour đều do Bạc Dạ dạy, sợi dây thừng quấn ngang hông cậu vẫn là của kẻ lang thang trong góc.
Kẻ lang thang mắng thầm trong lòng, mấy thứ của gã ta đã bị đám nhóc con đó trộm từ lúc nào chứ, quả thực thần không biết quỷ không hay.
Đường Duy đi vòng vòng vài vòng rồi ném đầu dây còn lại cho Sakahara Kurosawa, cuối cùng hai người đánh một cái nút chết, bốn người bị trói vào nhau trong tư thế ngã xuống đất với bao tải trên đầu, không ngừng thốt ra những câu chửi rủa vô nghĩa.
cập nhật nhanh nhất.
Đường Duy bật cười buộc dây càng chặt hơn: "Kêu sao, cứ kêu đi, như vậy sẽ kéo cảnh sát tới, muốn thử sự lợi hại của cảnh sát Luân Đôn sao?"
Đám người lập tức im bặt, chỉ còn lại một tiếng thở dốc.
Sakahara Kurosawa nói: "Cậu thật lợi "Cậu cũng vậy." hại."
Đường Duy vươn tay cùng đập tay với Sakahara Kurosawa, sau đó hai đứa nhỏ ngồi xổm ở trước mặt đám người. Trên đầu đều có bao tải cho nên nhìn không ra ai giúp đỡ hai cậu bé: "Tao cảnh cáo chúng mày, đừng để cho chúng tao tóm được hai thằng nhóc chúng mày.." "Wow." Đường Duy huýt sáo: “Bây giờ là lúc chúng tôi đưa ra yêu cầu. Hay là các người nói thử ai đứng sau sai khiến các người? "Đừng hòng!"
Một đám người trưởng thành từ lúc nào bị nhục nhã như vậy? Bọn họ thật sự là bị hai đứa nhỏ xấu xa dắt mũi, nếu còn nói ra cả ông chủ phía sau của mình thì còn đâu là mặt mũi nữa? "Nếu đã như vậy, xem ra chỉ có thể tự tôi nói rồi." Đường Duy vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường chọn chỗ quan trọng nói: "Tôi biết ông chủ của các người có giao dịch với Phương Hải. Các người không cần phải giấu giếm. Các người thật sự cho rằng chúng tôi không biết gì sao?"
Đám người áo đen kinh ngạc, thằng nhóc này làm sao biết được?
Lẽ nào thằng nhóc này thật sự biết hết mọi thứ?
Nhìn phản ứng của bọn họ, Đường Duy biết mình đã đoán đúng, liền tiếp tục cười nói: "Hôm nay tất cả bảy đứa trẻ tụ tập lại đều được các người chọn trúng nhỉ? Tập hợp con cháu của tất cả những gia đình có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới này lại, rốt cục các người muốn làm gì?"
Những người đó không thể tin được, tại sao Đường Duy lại biết rõ ràng như vậy? "Còn nữa." Đường Duy cúi người cười toe toét, lúc này nụ cười của cậu có chút tức giận, có chút lạnh sống lưng, mấy người đàn ông vô gia cư theo dõi toàn bộ quá trình đều đang ôm nhau một chỗ, đôi mắt của đứa trẻ này thật quá đáng sợ! "Ông chủ của các người đang tìm chúng tôi vì... có phải là vì Thất Tông Tội?" Khi tên của Thất Tông Tội được phát ra từ miệng của Đường Duy, một cơn giông bão vụt qua tâm trí của những người mặc áo đen. Rốt cục đứa trẻ này có lai lịch gì, ngay cả chuyện của Thất Tông Tội cũng biết rõ ràng? Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Đương nhiên cậu biết rõ ràng, phần lớn trong Thất Tông Tội cũng đều là bạn tốt của Đường Duy.
Đáng tiếc đám người này căn bản không nghĩ tới sẽ có loại phát triển này.
Tuy nhiên, biểu hiện của bọn họ đã phản bội bọn họ, vừa lúc chứng minh phỏng đoán của Đường Duy.
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Sakahara Kurosawa cầm điện thoại di động lên: “Số điện thoại của cảnh sát Luân Đôn là gì?"
Đường Duy hỏi cậu ta: "Cậu muốn tống hết bọn họ tới đồn cảnh sát sao?" "Chính xác." Sakahara Kurosawa nói: "Hình như bọn chúng rất xem thường trẻ con."
Kẻ lang thang ở một bên: Mẹ nó, bọn trẻ bây giờ thật ghê gớm, căn bản không dám coi thường chúng một chút nào! "Các người rốt cuộc là ai?"
Một đám người ngồi không vững, vừa nghe tin sắp bị đưa về đồn liền sợ chuyện bị bại lộ, đến lúc đó đối mặt không phải nhóm trẻ này mà là toàn bộ cảnh sát ở Luân Đôn, chuyện đó có thể sẽ bị làm lớn ra. "Sợ sao?"
Vẻ mặt Đường Duy hờ hững: “Thật là, người lớn các người tại sao lại thích khinh thường trẻ con như vậy? Thám tử lừng danh Conan chưa xem sao? Bọn trẻ chưa chắc tất cả đều ngây thơ đơn thuần."
Nhóm người mặc đồ đen thầm nói làm sao chúng tao biết sẽ gặp phải hai đứa nhóc thành tinh xấu xa chứ!
Sakahara Kurosawa nói: "Không bằng như vậy, chúng ta tự mình đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, cũng bớt đi một ít phiền toái không cần thiết."
Cũng có lý, dù sao thì họ vẫn phải đến chương trình ghi hình, nếu tối hôm nay cả hai gọi cảnh sát rồi lại đến sở cảnh sát cùng một nhóm người mặc đồ đen bí ẩn, chuyện này mà truyền ra, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả tổ tiết mục. "Nhưng chúng ta phải đưa bọn họ đi như thế nào?"
Nhìn vào chiếc xe tải đen đám người kia lái tới, Sakahara Kurosawa búng ngón tay một cái: “Bỏ tất cả... vào sau thùng xe sau đó chúng ta lái xe đi. Cậu biết lái xe chứ?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Đường Duy nói: "Không biết, nhưng tôi đã thấy cách ba tôi lái xe." "Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy." Cậu bé cười toe toét: "Vậy thì làm đi."
Họ đưa mắt nhìn sang phía đám người lang thang đang thu mình bên kia, ba kẻ lang thang ngay lập tức ôm nhau, cảm thấy có một luồng sát khí phóng đến.
Rõ ràng cười rất ngây thơ, nhưng sao đôi mắt của hai đứa trẻ này lại u ám đến thế... "Làm phiền các anh hãy giúp chúng tôi khiêng bốn người này lên xe với."
Đường Duy nở nụ cười ngọt ngào, mấy kẻ lang thang run rẩy toàn thân, cuối cùng nhận mệnh, chờ bọn đưa bốn người đàn ông mặc đồ đen đang vật lộn tuyệt vọng cùng nhau vào trong xe xong, Sakahara Kurosawa đã lấy tiền ra đưa cho họ.
Mấy kẻ lang thang ngây người.
Sakahara Kurosawa nói: "Cảm ơn mọi người đã sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi, hy vọng thế giới này sẽ cho mọi người thêm một phần thiện ý."
Ba người đàn ông vô gia cư kinh ngạc nhìn đống tiền do Sakahara Kurosawa nhét vào tay, nhìn đôi tay nhỏ bé sạch sẽ của cậu ta đang kẹp tiền rồi nhét vào bàn tay thô ráp và bẩn thỉu của họ, đột nhiên tim họ quặn lại. "Nếu tôi còn sống ở đây lâu." Sakahara Kurosawa mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, da cũng trắng nõn, ra tay lại hào phóng, nhìn ra được là có điều kiện gia đình tốt, nói tiếng Anh cũng vô cùng lưu loát: “Có thể lần sau tôi vẫn sẽ cần sự giúp đỡ của mọi người, vì vậy, cảm ơn mọi người tối nay.
Kẻ lang thang đáp lại bằng tiếng Anh với đôi mắt đỏ hoe, nói rằng không cần cảm ơn họ, nhìn hai đứa trẻ lên xe, còn vẫy tay chào với cả hai.
Đường Duy khởi động xe một cách thuần thục, một loạt hành động trơn tru này là do trước đây Bạc Dạ đã dạy cậu, nhấn ga, phanh chân, sang số, cậu đều làm khá quen tay. Sau đó, cậu lái xe lên đường lớn, Sakahara Kurosawa dựa vào ghế phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. "Tại sao phải nói những lời cuối đó?" Đường Duy hỏi: "Là vì... mua chuộc lòng người sao?" “Thật thông minh” Sakahara Kurosawa búng tay: “Tiền và lời nói tử tế là thứ dễ mua được lòng người nhất, vì vậy khi tiến hành song song mới là hiệu quả nhất. Để đảm bảo rằng chúng ta không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vào lúc này bố thí là điều cần thiết."
Đường Duy hiểu rõ, nếu như cảnh sát hỏi thăm về sự việc ở khu vực này thì những người vô gia cư này sẽ giữ bí mật cho họ, dù sao thì những người đó đã bị Sakahara Kurosawa làm cho cảm động, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phản bội họ.