Sakahara Kurosawa nghe thấy Lạc Du Du quyết liệt phản kháng, ngẩn ra, sau đó cố ý nói: “Có phải cô ở nước ngoài làm nhân tình cho cấp trên của cô không?”
“Lời này mà anh cũng nói được sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Du Du tái nhợt: “Sakahara Kurosawa, anh quá đáng lắm rồi”
Nói xong, cô ta vỗ hai phát vào cửa xe: “Để tôi xuống xe, tôi không đến công ty của anh”
cập nhật nhanh nhất.
Sakahara Kurosawa vội vàng nói: “Tôi chỉ đoán một chút thôi, cô phản ứng quyết liệt như vậy làm gì? Không phải bị tôi nói trúng rồi đấy chứ?”
Mắt Lạc Du Du đỏ hồng: “Anh nghe xem lời anh nói thế nào. Tôi thế nào cũng là vợ tương lai của anh, tôi sẽ chạy đi làm nhân tình cho người ta sao?”
Nửa câu cuối cùng, cô ta dường như gầm lên, sau khi nói xong, cô đập vào cửa xe: “Thả tôi xuống”
Còn ở cùng một chỗ với Sakahara Kurosawa, cô sẽ nghẹt mất.
Rất muốn điên cuồng hét to lến, hét hết tất cả những cảm xúc trong lòng mình ra.
Rất muốn nói với anh là cô rất thích anh, từ nhỏ đã thích anh rồi, anh có thể đừng có nghi ngờ dẫn vặt cô như thế nữa được không?
Nhưng không được.
Nếu như nói chỉ là liên hôn, vậy thì tình cảm của cô đối với anh, chỉ sẽ trở thành gánh nặng.
Cô không muốn mình trở thành gánh nặng.
Lạc Du Du nắm chặt tay nắm cửa: “Mở khóa ra”
Dáng vẻ kích động này khiến Sakahara Kurosawa giật mình: “Cô làm gì vậy? Nói cô vài câu thì làm sao chứ?”
Hơn nữa lúc trước anh không quan tâm đến cô, ai biết cô ở bên ngoài có lăng nhăng với người đàn ông nào không. .
Bây giờ nghĩ lại, anh bao dung với cô như vậy, thật sự không quản liền không quản, nhỡ đâu thật sự có một ngày mình bị cắm sừng thì làm sao?
“Thích công ty bên nước ngoài như vậy thì cô dứt khoát trực tiếp ở đó là được rồi, về nước làm gì chứ?”
Sakahara Kurosawa nói không suy nghĩ.
Kết quả Lạc Du Du gào khóc nói: “Đúng vậy. Tôi không phải luôn ở nước ngoài sao, cũng không biết ai nửa đêm gọi điện thoại muốn tôi quay lại. Tôi đi, bây giờ tôi đi đây”
Trái tim Sakahara Kurosawa lạnh lẽo, anh ta cũng không biết tại sao, khi nghe thấy Lạc Du Du nói đi, nhịp tim anh ta lại tăng nhanh như bị điện xẹt qua vậy, còn mang theo cảm giác đau nhói.
Nhưng càng như vậy, anh ta càng không thừa nhận thua, dứt khoát lái xe vào lề đường bật đèn kép, sau đó mở khóa xe, tức giận gầm lên: “Vậy cô lăn khỏi xe tôi đi”
Vừa nấy là ai liều mạng nhét cô vào xe, bây giờ lại muốn cô lăn ra ngoài.
Lạc Du Du tức giận run lên, cô cảm thấy mình trong mắt Sakahara Kurosawa, chỉ là một công cụ có cũng được mà không có cũng được.
Tâm trạng anh tốt, thì sẽ cho mình sắc mặt tốt.
Chọc vào lông anh, thì trực tiếp đuổi cô đi như vậy.
Lạc Du Du lau mặt, mở cửa xe: “Được, tôi đi, lân này đừng có nửa đêm gọi tôi về nước nữa”
“Ông đây mà gọi cho cô lần nữa, thì ông đây chính là một con chó.”
Sakahara Kurosawa tức giận chỉ vào mình, lại chỉ ra đường lớn bên ngoài: “Khốn nạn. Thật sự xem mình là vợ tương lai của tôi sao? Khoa tay múa chân với tôi sao? Không phải rất thích ra bên ngoài chơi bời sao, có bản lĩnh thì đi đi đừng có mà về nữa”
Nước mắt không tự chủ được tràn ra khỏi hốc mắt, Lạc Du Du khóc thảm thiết, ra khỏi xe chạy trên đường.
Nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của cô hấp tấp chạy trên đường, dòng xe đi chuyển không ngừng khiến mí mắt Sakahara Kurosawa nhảy dựng lên, không hiểu vì sao lại vô thức thò đầu ra ngoài: “Chạy nhanh như vậy không nhìn đường cẩn thận bị tông chết đấy”