Giây tiếp theo, Lạc Du Du đã gọi được xe, nghe cũng không nghe trực tiếp ngồi vào trong xe taxi.
Cô ta lau nước mắt, nhìn Sakahara Kurosawa bị mình ném sau mông, cắn chặt răng.
Tài xế ở phía trước bị giật mình: “Cô bé, làm sao vậy?”
“Không sao”
cập nhật nhanh nhất.
Lạc Du Du lau nước mắt, nói địa chỉ: “Làm phiền chú đưa cháu đi, càng nhanh càng tốt”
Cái này…
Tài xế nhìn chiếc xe thể thao bên đường qua gương chiếu hậu cũng quay đầu liền đi, thở dài.
Vừa nấy nhìn thấy cô bé này từ trên con xe kia ôm mặt chạy xuống, cứ như vậy lao ra đường, hình như là cãi nhau với bạn trai.
Bây giờ người trẻ tuổi, ài, thằng nhóc này sao có thể thả người ta xuống giữa đường lớn như vậy chứ? Không quan tâm đến an toàn của bạn gái chút nào cả.
Đáp lại một tiếng, tài xe cũng không biết dỗ hành khách này thế nào, dứt khoát im miệng, trong xe chỉ còn lại tiếng nức nở thầm lặng của Lạc Du Du.
Cô cảm thấy mình thật sự quá ngốc rồi, bởi vì một cuộc điện thoại của Sakahara Kurosawa mà kích động như vậy, cứ không quan tâm đến chuyện gì mà mua vé máy bay quay về, ai biết người ta chỉ tùy ý nói một câu thôi chứ.
Nếu đã như vậy, tại sao còn muốn cô đến công ty anh?
Dù sao cũng không thích nhìn thấy cô, không bằng để cô lăn xa một chút là được rồi.
Lạc Du Du thở gấp, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Tài xế quả nhiên lái xe rất nhanh, hai mươi phút đã đến nơi ở của cô ta và Sakahara Kurosawa.
Sau khi thanh toán tiền xe, Lạc Du Du chạy vào phòng khách, bắt đầu thu dọn đồ của mình.
Vừa thu dọn, tay vừa run rẩy.
Quần áo, váy, đồ trang điểm, còn có quà kỷ niệm cô đặc biệt mang về cho Sakahara Kurosawa.
Hộp quà đó vẫn luôn đặt trong vali chưa có cơ hội lấy ra, vỗn dĩ lần này cô vội vàng lên đường đến sân bay nhìn thấy thuận đường nên mua, nhưng sau khi về nước vẫn luôn cãi nhau với Sakahara Kurosawa, mà quà lưu niệm này hình như cũng không cần phải lấy ra để đưa cho anh.
Lạc Du Du cảm thấy, cho dù mình tặng cho anh, chẳng qua cũng chỉ nhận được nụ cười chế nhạo của Sakahara Kurosawa mà thôi.
Anh ta sẽ không để ý đến những thứ như thế này, thậm chí còn tệ hơn, anh sẽ không quan tâm mà ném quà cô tặng đi.
Cho nên cô cẩn thận như vậy, cũng sẽ không nhận được bất cứ hồi đáp nào.
Nhìn thấy món quà được gói ghém đẹp đẽ, tầm nhìn của Lạc Du Du lại mơ hồ bởi nước mắt. Cô cúi đầu, quỳ trên đất, một tay cầm hộp quà, tay còn lại đỡ trán, bất lực nghẹn ngào thành tiếng.
Đừng như vậy, đừng hủy hoại tình yên vô vọng của cô nữa.
Trong nước mắt mơ hồ, Lạc Du Du nhớ lại hồi nhỏ gặp Sakahara Kurosawa, sau này hai nhà dắt bọn họ ngồi cùng nhau, cách một cái bàn, người lớn hai nhà đang bàn chuyện hôn sự.
Gia cảnh của bọn họ vô cùng xứng với nhau, giống như hai món thức ăn trên bàn vậy, bị người khác tùy ý luận bàn, không hề có tôn nghiêm.
Nhưng lúc đó, Lạc Du Du không hề cảm thấy bị sỉ nhục.
Mặc dù bị người khác khống chế hạnh phúc cả đời mình như vậy là một chuyện khác sỉ nhục, nhưng lúc đó khi biết mình trở thành vợ Sakahara Kurosawa, những cảm giác sỉ nhục trong lòng cô hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại căng thẳng không yên và sự mong chờ tương lại.
Sakahara Kurosawa, anh biết không, sau này em sẽ trở thành vợ của anh đó.
Lúc đó Sakahara Kurosawa đang ngồi ngay ngắn ở đó, để cho người lớn hai nhà quyết định mọi việc, mà đôi mắt sâu đen của anh tê dại lại, dường như người vợ tương lai của anh cho dù là ai, cũng không sao cả.