Sau khi nói xong, bà ta đi vào nhà vệ sinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Giang.
“Có chuyện gì thế?” Lý Giang đang làm việc, thấy Hứa Ngọc Thanh gọi điện đến thì nghe máy.
“Ông đang ở đâu thế?”
“Ở chỗ làm, tôi còn có thể đi đâu được chứ?”
“Ông tranh thủ thời gian, nhanh gọi mấy người đến đứng chờ ở dưới lầu nhà mình”
Hứa Ngọc Thanh nhỏ giọng nói, trong giọng nói của bà †a mang theo lo lắng.
“Gọi người? Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Giang không hiểu ra làm sao.
“Ông không cần quan tâm, nhanh gọi mấy người đến” “Vậy công việc của tôi phải làm sao bây giờ?”
“Việc cái gì mà việc? Tôi nói cho ông biết, sau này nhà chúng ta cơm áo không lo rồi”
Hứa Ngọc Thanh kích động nói.
Lý Giang càng nghe càng cảm thấy hồ đồ, nhưng dưới sự thúc giục của Hứa Ngọc Thanh, ông ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Hứa Ngọc Thanh đi ra khỏi phòng vệ sinh, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Thưa ngài, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi rót trà cho ông.” “Không cần, tôi nghĩ Lâm Dương cũng sắp đến rồi” Người đàn ông trung niên cười nói.
Hứa Ngọc Thanh không nói gì nữa.
Ting ting, lúc này chuông cửa vang lên.
Hứa Ngọc Thanh vội vàng chạy ra mở cửa, lập tức nhìn thấy Lâm Dương sải bước đi vào.
“Con rể tốt, con đã đến rồi!”
Vẻ mặt Hứa Ngọc Thanh tươi cười chào m tư hỏi, ánh mắt kia quả thực còn thân thiết hơn nhìn Tô Nhan. Lâm Dương cau mày, anh cũng biết vì sao Hứa Ngọc
Thanh lại như thế, anh không quá để ý đến bà ta mà chính là nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa kia.
“Thưa ngài, ngài là?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Tôi là ai, điêu đó không quan trọng, quan trọng là cậu, cậu là Lâm Dương đúng không?”
Người đàn ông trung niên kia mỉm cười hỏi.
Ánh mắt của Lâm Dương đột nhiên dừng lại, không trả lời ông ta.
Thế nhưng Hứa Ngọc Thanh lại vội vàng la lên.
“Đúng thế, đây chính là con rể của tôi — Lâm Dương, tôi nói cho ông biết nhé, những thứ này đều là đo con rể của tôi tặng đó, không có chút liên quan nào đến ông cả, nếu như ông không còn chuyện gì khác thì đi nhanh lên, biết không?”
“Con rể của bà tặng tr?”
Vẻ mặt của người đàn ông trưng niên mang theo nrự cười, cười nói.
“Theo như tôi được biết, con rể của bà chỉ là một tên phế vật ở rể, bản thân không có tài năng, rất nhiêu người đều biết cậu ta là một người nghèo, đang yên đang lành, cậu ta lấy đâu ra nhiều biệt thự, xe xịn, trân bảo cổ vật như thế chứ? Bà Hứa, bà chưa từng hoài nghỉ tr? Có lẽ những thứ này của cậu ta đều có lai lịch bất chính!”
Ông ta vừa nói câu này, sắc mặt Hứa Ngọc Thanh giật mình, sau đó bà ta liên tục hừ lạnh mấy tiếng.
“Việc này thì liên quan gì đến ông chứ, này ông, ông đủ rồi đấy, bây giờ ông đi nhanh lên, hơn nữa, cho dù đây là đồ bất chính cũng sẽ có cảnh sát đến xử lý, ông là cảnh sát à, nếu không phải thì đi nhanh lên!
Tuy bà ta cũng cảm thấy rất hoang mang, thế nhưng bà †a không có hứng thú đi hỏi, dù sao những thứ này hoàn toàn chính xác là dùng danh nghĩa của Lâm Dương đưa đến tay bà ta, chỉ cân như thế là đủ rồi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên