Còn những chuyện khác, Hứa Ngọc Thanh không quan tâm.
“Bà Hứa, tôi nói thật cho bà biết vậy, thật ra những thứ này có liên quan đến tôi, bởi vì một phần trong đó chính là của nhà chúng ta”
Người đàn ông trưng niên trực tiếp nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Năm mơ hả, những thứ này còn lâu mới là của nhà ông nhé, ông bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn đi, tôi nói cho ông biết, đây đều là do con rể tặng cho tôi, chẳng có một xu liên quan nào đến ông cả, ông nhanh chóng cút cho tôi, nếu như ông không biến đi, tôi sẽ báo cảnh sát, ông có nghe thấy không vậy?”
Cảm xúc của Hứa Ngọc Thanh vô cùng kích động, bà ta liên tục gầm lên.
Từ lúc người đàn ông trung niên kia đến đây, đây chính là điều khiến bà ta lo lắng này, câu nói này của ông ta đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của bà ta.
Hứa Ngọc Thanh không cách nào tiếp thu được.
Bà ta hoàn toàn bùng nổ.
“Báo cảnh sát ư? Thật đúng là thú vị”
Người đàn ông trưng niên nheo mắt lại, trực tiếp đứng dậy, trong đáy mắt ông ta lóe lên suy nghĩ muốn giết người.
Ông †a không muốn tiếp tục kéo đài nữa.
Nếu như Lâm Dương đã đến, như vậy ông ta nên mang đồ về, cũng phải cho gia tộc một lời giải thích hợp lý. Thế nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên thấp giọng nói.
“Này ông, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải nói chuyện tiếp nữa” Người đàn ông trung niên nhún vai nói.
“Tin tôi đi, đây là vì muốn tốt cho ông mà thôi” Sắc mặt
của Lâm Dương rất nghiêm túc.
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Lâm Dương, suy nghĩ một lúc, ông ta cười nói.
“Được rồi, dù sao đồ vật cũng đã tìm được, thời gian củe †ôi cũng có nhiều, cùng cậu tán gẫu mấy câu, dù sao thì các người cũng không chạy thoát được.”
Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên đi đến ban công.
Lâm Dương cũng đi theo sau ông ta.
“Lâm Dương, con rể ngoan, đồ này không phải là của ông ta đúng không? Con tuyệt đối đừng đem đồ giao cho ông ta nhé, đây là đồ của nhà chúng ta!” Hứa Ngọc Thanh vô cùng căng thẳng, níu cánh tay của Lâm Dương.
Trong ánh mắt của Lâm Dương lộ ra chán ghét, anh nghiêng đầu, lạnh nhạt nói.
“Loại đồ không rõ nguồn gốc này, bà cũng dám nhận à? Bà không muốn sống nữa sao?”
“Không rõ nguồn gốc?” Hứa Ngọc Thanh hơi giật mình. “Chẳng phải người tặng đồ đã nói là của con sao? Sao lại nói là không rõ nguồn gốc chứ?”
Nhưng Lâm Dương lười nói nhảm với bà †a, đi thẳng đết ban công.
“Lâm Dương!”
Hứa Ngọc Thanh gọi mấy câu, Lâm Dương cũng không để ý, lúc này bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thằng ranh này vẫn không biết lớn nhỏ như thế, thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, kệ đi, hôm na những thứ này đã vào trong nhà mình, cũng đừng nghĩ đến việc mang ra ngoài”
Hứa Ngọc Thanh lẩm bẩm mấy câu, sau đó móc điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lý Giang.
“Ông gọi mấy người đến thế?” Hứa Ngọc Thanh nặng nề hỏi, “Đám người ông Trương, ông Lưu, tất cả có năm người.”
“Năm người hả? Đủ rồi, các người chờ ở dưới lầu, nếu như tình hình không ổn thì xông lên hết cho tôi, hiểu chưa?” Hứa Ngọc Thanh lạnh lùng nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên