TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2500

“Nói như thế là ông nhận định tôi rồi hả?”

“Đương nhiên, trừ khi cậu có thể lấy ra chứng cứ” “Chứng cứ ư?” Lâm Dương hờ hững một lúc, sau đó từ tốn nói.

“Được, ông muốn chứng cứ, tôi cho ông!”

Lâm Dương vừa nói xong câu này, anh lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông nhìn thoáng qua, trong nháy mắt ông ta ngây ngẩn cả người.

Đây là một bản hợp đồng rất đơn giản, nhưng nó có chỗ không đơn giản, đó chính là chỗ ký tên có ghi Tập Đoàn Dương Hoa.

“Đây là hợp đồng với bác sĩ Lâm?” Mắt của người đàn ông trung niên trừng to, ngạc nhiên nói.

Bác sĩ Lâm là ai cơ chứ, nhất định người đàn ông trung niên này đã nghe nói qua.

“Đúng thế” Lâm Dương gật đầu đáp.

“Cho nên ý của cậu là, cậu có bác sĩ Lâm che chở?” Người đàn ông trung niên kia lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, híp mắt hỏi.

“Không”

Lâm Dương lắc đầu, đến gần ông ta hơn, trâm giọng nói. “Tôi… Chính là bác sĩ Lâm”

Thế nhưng ngay khi Lâm Dương nói xong câu này, người đàn ông kia giật mình, sau đó bật cười ha hả.

“Ha ha ha, cậu là bác sĩ Lâm ư? Ha ha ha… Đừng nói đùa như thế chứ, ha ha ha..”

Người đàn ông ôm bụng cười to, tiếng cười vô cùng khoa trương.

“Ông không tin ư?”

“Nếu như cậu là bác sĩ Lâm, tôi chính là ngọc hoàng đại đế đấy” Người đàn ông cười lạnh, trong mắt đều là khinh

thường.

“Cậu bớt nói nhảm đi, hôm nay không lấy được đầu của cậu mang về, tôi khó mà bàn giao được”

Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên kia lười nói nhảm với Lâm Dương, một tay ông ta nhanh như chớp, lại một lần nữa bóp về phía cổ của Lâm Dương.

Lần này so với lúc trước, người đàn ông ra tay càng thêm tàn nhãn, càng thêm ngang ngược.

Mặc dù thằng cha tên Lâm Dương này có chút võ công, nhưng ông ta không tin người này còn có thể chống đỡ lại.

Chỉ là trong nháy mắt khi bàn tay của ông ta đưa đến, người đàn ông trung niên đột nhiên cứng đờ lại.

Đồng tử của người đàn ông không ngừng co rụt lại, trên mặt ông ta tràn ngập khó mà tin được.

Lúc này Lâm Dương không tiếp tục giữ cổ tay của ông ta nữa, mà chính là dùng một mm am ngón tay… Chống đỡ chỗ cổ họng của ông ta.

Người đàn ông trung niên gần như không nhìn thấy rõ động tác của Lâm Dương như thế nào.

“Làm sao có thể như vậy được?”

Người đàn ông trung niên bỗng nhiên thu chiêu, hất cánh tay của Lâm Dương ra, Lâm Dương cũng không nhân cơ hội đó ra tay mà chính là lùi về sau mấy bước. Ánh mắt anh nhìn thoáng qua trong phòng.

Hứa Ngọc Thanh trốn ở sau cửa đang lén nhìn về phía bên này, trong mắt bà ta đều là hoang mang, đại khái không rõ hai người ở ngoài đang làm gì.

“Xem ra hiện tại cho dù tôi có nói gì cũng là vô dụng rồi” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Nếu đã như thế, chúng ta chuyển sang một nơi khác để giải quyết vấn đề này đi, địa thế của nơi này chật hẹp, không thích hợp để thi triển quyền cước, ông muốn lấy đầu của tôi, chúng ta nên chọn một nơi khác để đấu”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full