“Ngọc Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ông không cần quan tâm nhiều như thế, nói cho đám người ông Trương, ông Lưu, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ hậu tạ bọn họ”
“Haizz… Được rồi”
Lý Giang vẫn không hiểu rõ, đành phải dẫn mấy người bạn của mình xuống dưới lầu hút thuốc.
Mà ở trên ban công, Lâm Dương cũng đốt một điếu thuốc, đồng thời cũng đưa cho người đàn ông trung niên kia một điếu thuốc.
Thế nhưng người này không nhận, ngược lại còn dùng giọng điệu nghiền ngẫm để nói.
“Không cần lãng phí thời gian của mọi người, có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi còn vội mang đồ về để bàn giao, à đúng rồi, cậu biết những thứ đó à?”
“Biết, thứ đó à quan tài Thánh Anh.’ Lâm Dương hít một hơi thuốc lá rồi nói.
“Ha ha ha, xem ra cậu biết một ít chuyện, chẳng qua cậu chỉ đoán được một phần ba mà thôi, bởi vì tôi ngoại trừ mang quan tài Thánh Anh về thì còn phải mang thêm hai thứ về.
“Thứ gì?”
“Đầu của cậu và người phụ nữ ngu xuẩn bên trong kia” Người đàn ông trung niên chỉ vào đầu của mình, sau đó cười nói.
Ánh mắt của Lâm Dương ngưng trọng, khàn giọng nói. “W sao?”
“Quan tài Thánh Anh chính là thánh vật được thế gia chúng tôi cung phụng, có ý nghĩa rất to lớn, lần này bị cậu trộm mất, bên trên hết sức tức giận, vì thế không chỉ yêu cầu thu hồi lại quan tài còn phải mang đầu của tất cả những người liên quan đến sự việc này về, những người có liên quan, một người cũng không thể trốn
thoát” Người đàn ông trung niên nhún vai nói.
“Chiếc quan tài đó không phải do tôi trộm mà chính là do người nhà họ Lâm trộm, sở dĩ bọn họ đưa đến nơi này chính là muốn chuyển hận thù mà thôi, nếu các người thật sự muốn truy trách nhiệm, tôi cảm thấy các người vẫn nên đi tìm người nhà họ Lâm ở Yến Kinh nói chuyện đi” Lâm Dương bình tĩnh nói.
*ồ, chẳng qua đây chỉ là lời nói từ một phía cậu, sao tôi có thể tin được chứ? Hơn nữa, tôi cũng đã thấy được quan tài Thánh Anh ở ngay chỗ này, cậu còn gì để biện minh?” Người đàn ông trung niên buồn cười hỏi.
“Vậy ông tình nguyện bị người ta coi làm vũ khí để sử dụng ư? Tình nguyện bị người ta đùa bỡn?” Lâm Dương lại hỏi.
“Cậu có chứng cớ gì chứng minh điều cậu nói là sự thật?” Người đàn ông nheo mắt hỏi.
Lâm Dương trầm mặc Một lát sau, anh lắc đầu nói.
“Không có.”
“Nếu không có thì là đúng rồi” Người đàn ông trung niên mỉm cười, đang muốn vươn tay về phía cổ của Lâm Dương.
Đây rõ ràng là dự định chặt đứt cổ của Lâm Dương, sau đó quay vào phòng giết Hứa Ngọc Thanh.
Trong nháy mắt khi ông ta vừa đưa tay, một cái tay nhanh chóng, chuẩn xác giữ cổ tay của ông ta lại…
Đây rõ ràng là tay của Lâm Dương.
“Chuyện gì thế này?” Người đàn ông trung niên kia cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta gần như không nhìn thấy rõ Lâm Dương ra tay khi nào.
“Này ông, tôi cũng không muốn là địch với gia tộc của ông, chuyện này, hy vọng ông có thể điều tra rõ ràng, đừng oan uổng người tốt” Lâm Dương lạnh lẽo nói ra, giống như không có ý định khách sáo nữa.
“Oan uổng ư? Mới đầu tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi đã tin không thể nghi ngờ, một phế vật ở rể như cậu, sao lại có thực lực như thế, sao lại có vốn liếng để đi ăn trộm quan tài Thánh Anh” Người đàn ông trâm giọng nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên