Lâm Trường Phúc mở to mắt, ngã mạnh xuống đất. Máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Bảo người đi chuẩn bị, sáng sớm hôm sau, lập tức xuất phát đến thành phố Thượng Loan! Chuyện này, nên chấm dứt rồi!”
Vẻ mặt Lâm Dương không thay đổi nói.
“bạt
Mã Hải gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
Lâm Dương cầm lấy điện thoại nhìn, toàn thân anh trở nên căng cứng.
Rõ ràng là Thủy Bình Vân gọi điện tới.
Bỗng nhiên Lâm Dương cảm thấy không thích hợp, lúc này vội nghe máy.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Dương lập tức hỏi: “Có phải là Tô Nhan xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chủ tịch Lâm yên tâm, cô Tô Nhan không xảy ra chuyện gì!”
“Vậy bên Tô Dư thì sao?”
“Cô Tô Dư cũng không có việc gì, vừa rồi thật sự có một số người muốn ra tay với cô Tô Dư, nhưng bị chúng tôi chặn lại, chúng tôi đã dốc toàn lực đuổi theo bọn họ” “Vậy sao? Vậy thì tốt rôi! Phải bắt hết đám người đó lại!” Lâm Dương nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói.
“Nhưng mà…”
Lúc này Thủy Bình Vân lại mở miệng nói.
Lâm Dương vừa mới an tâm lập tức trở nên căng thẳng rồi…
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng cô Đan Thanh cô ấy…”
Thủy Bình Vân muốn nói lại thôi.
“Đan Thanh?”
Đôi mắt Lâm Dương như sắp nứt ra: “Cô ấy làm sao?” Giọng nói kinh hãi gâm thét như khiến màng tai Thủy Bình Vân sắp vỡ ra rồi.
“Chủ tịch Lâm, cô Đan Thanh không có chuyện gì, nhưng cô ấy…
Chịu kinh hãi…
Tốt nhất là cậu nên đến xem đi..”
“Đợi tôi!”
Lâm Dương lập tức tông cửa xông ra.
Bỗng nhiên Lâm Dương cảm thấy mình thật vô dụng. Người bên cạnh mình lần lượt bị thương tổn.
Vốn là Tô Nhan, kế tiếp là Tô Dư…
Bây giờ ngay cả Đan Thanh cũng xảy ra chuyện.
Mình quả thực là phế vật! “Đáng giận!”
Lâm Dương phân nộ nắm chặt tay đập lên trên tay lái. Răng rắc! Tay lái có thể chịu được sức lực của anh sao? Trực tiếp bị đập thành mảnh vụn.
Không có tay lái, xe còn có thể lái đi được sao? Lâm Dương phanh xe đỗ ở ven đường, xuống xe gọi taxi, đi tới địa điểm Thủy Bình Vân bảo.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên