“Cừ thật, lân đầu tiên thấy có người đánh nát tay lái” Người qua đường chậc lưỡi.
Lúc này Lý Đan Thanh đang ở trong cục cảnh sát tiếp nhận ghi chép.
Gương mặt cô ta trắng xanh, lạnh run, thần trí đều hơi hoảng loạn, một cảnh sát nữ mặc đồng phục đang không ngừng an ủi cô ta.
Nhưng cô ta vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Đan Thanh!”
Lâm Dương xông vào trong cục cảnh sát, lớn tiếng la lên.
“Anh rể? Anh rểi”
Toàn thân Lý Đan Thanh run lên, khóc như hoa lê đẫm mưa nhào vào trong lòng Lâm Dương.
“Đan Thanh, Đan Thanh sợ lắm, cuối cùng anh rể cũng tới rồi, hu hu hu..”
Lý Đan Thanh khóc.
“Đan Thanh, không cần phải sợ, anh rể ở đây, có anh rể ở đây, không sao đâu, không sao nữa rồi”
Lâm Dương an ủi.
Một lúc sau, Lý Đan Thanh ngủ say ở trong lòng Lâm Dương.
Lúc này Lâm Dương mới ngẩng đầu, nhìn cảnh sát nữ kia: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi là anh rể của Đan Thanh, tôi có thể gặp kẻ tình nghi một lần được không?” “Chuyện này, có thể…”
Cảnh sát nữ kia chần chừ một lát, vẫn gật đầu, nhưng vô cùng hoang mang nhìn Lâm Dương.
Thủy Bình Vân, tất nhiên là cảnh sát nữ này biết.
Đây chính là nhân vật lớn hô phong hoán vũ.
Mấy tên này còn bị thuộc hạ của Thủy Bình Vân bắt giữ, nếu không bọn họ thật sự khó mà mang được mấy người kia về.
Nhưng mà người người ở Giang Thành đều biết, Thủy Bình Vân là thuộc hạ của chủ tịch Lâm, hình như người này không phải là chủ tịch Lâm? Nhưng vì sao Thủy Bình Vân đi theo anh ta tới đây? Giao Lý Đan Thanh cho Thủy Bình Vân ảnh chụp, hơn nữa trong tay tôi còn có một phần sơ đồ mối quan hệ của anh, tuy anh ở rể nhà họ Lý, nhưng những thân thích nhà họ Lý, chúng tôi đều biết” Người đàn ông cười nói.
“Xem ra nhà họ Hắc các anh nhận định là tôi đánh cắp quan tài thánh anh, đã quyết định tiến hành trả thù tôi rồi”
Lâm Dương liên tục gật đầu: “Được, một khi đã như vậy, vậy tôi ra tay cũng không cần cố ky gì nữa rồi”
“Ra tay?”
Người đàn ông hơi hoang mang, không thể lý giải những lời Lâm Dương nói.
“Tôi nghe Thủy Bình Vân nói, anh cố ý mang theo hai cái đầu người, khiến em gái Đan Thanh của tôi sợ hãi, đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
“Phía trên dặn dò cho anh cảnh cáo, tính toán ra tay với hai em gái của anh trước! Nếu trực tiếp giết thì vô cùng mất mặt, dọa em gái anh nửa sống nửa chết, chẳng phải là càng vui vẻ hơn sao? Tàn phá trên tinh thần, vĩnh viễn mạnh hơn dùng trên cơ thể, ha ha ha…
Thế nào, hiện giờ biểu cảm của em gái anh vô cùng đặc sắc đúng không?”
Vẻ mặt người đàn ông trêu tức, rất hưởng thụ những việc mình làm.
Lâm Dương thở ra một hơi, im lặng rất lâu mới khàn giọng nói: “Vậy sao, vậy theo tôi cùng đến nhà họ Hắc đi”
“Ha ha, xem ra anh định đến nhà họ Hắc tôi tạ tội? Không tệ! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Rất không tệ!” Người đàn ông gật đầu.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên