Nhưng mà làm việc cẩn thận tới mấy, chủ tịch Lâm vẫn đến đây.
Tuy nhà họ Hắc mạnh, nhưng so với thôn Dược Vương Dương Hoa, vẫn còn kém quá xa.
Còn có lời đồn, năng lượng sau lưng Dương Hoa vô cùng khủng bố! Có gia tộc khổng lồ ủng hộ, gia tộc nhà họ Hắc so với lực lượng này, cho dù có sức đánh một trận, cũng chưa chắc muốn là địch.
Cục diện trở nên không thể khống chế rồi.
Hắc Gia Nguyên run rẩy đứng tại chỗ, đại não đều đã lộn xộn.
Người trong từ đường câm như hến.
Khoảng 3 phút sau, một người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính gọng vàng bước nhanh tới.
“Chú Ngũ đến rồi!”
“Chú Ngũ!”
“Chào chú Ngũ!”
“Chú Ngũi!”
Người nhà họ Hắc ở trong từ đường nhao nhao kêu lên, hoảng sợ trên mặt mỗi người đều biển thành vui sướng và cung kính.
Rất rõ ràng, người tới là một người rất có tiếng nói.
“Chủ tịch Lâm?”
Người đàn ông trung niên thấy rõ mặt Lâm Dương, trên mặt xuất hiện nụ cười, bước nhanh tiến lên, hơi khom người vươn tay ra: “Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho nhà họ Hắc chúng tôi! Chúng tôi thất lễ, vẫn mong chủ tịch Lâm thông cảm!”
“Ông là ai?”
Lâm Dương không bắt tay với ông ta, lạnh nhạt hỏi.
“Kẻ hèn này là Hắc Ngũ, ở trong nhất mạch tôi đứng hàng thứ năm, chủ tịch Lâm cứ gọi tôi là Hắc Ngũ được rồi! Chủ tịch Lâm, tôi đã thông báo cho đám anh cả, bọn họ biết được chủ tịch Lâm quang lâm, vô cùng vui vẻ, đã nhanh chóng từ bên ngoài trở vê! Chủ tịch Lâm đợi một lát, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt!
Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tôi là tới tạ tội, vì sao phải chiêu đãi? Sao thế? Chẳng lẽ nhà họ Hắc các ông, còn muốn nhục nhã tôi một lần sao?”
Vẻ mặt Lâm Dương không thay đổi nói.
“Tạ tội?”
Trong mắt Hắc Ngũ tràn ngập kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thân, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Ngài có tội gì chứ? Huống chỉ sao nhà họ Hắc chúng tôi có thể để cậu tạ tội được? Nói đùa, nói đùa rồi!”
Vừa nói, Hắc Ngũ vừa âm thâm nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức hiểu ý, vội vàng chuồn khỏi từ đường, lại báo tin cho tộc trưởng.
Chuyện lúc này, rõ ràng là không dễ giải quyết rồi.
“Hả? Nói như vậy, nhà họ Hắc các ông không muốn tôi †ạ tội nữa hả?”
Lâm Dương nhìn ông ta hỏi.
“Không nói tới chuyện chủ tịch Lâm vô tội, cho dù có tội, nhà họ Hắc tôi có tài đức gì khiến chủ tịch Lâm tạ tội?” Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tốt lắm! Đây là các ông nói đấy nhé, đừng nói là tôi không cho các ông cơ hội!” “Dạ dạ dạ”
Hắc Ngũ vội vàng cúi đầu, trên mặt vẫn là nụ cười vô cùng lễ phép.
Mục đích của ông ta hiện giờ là bình ổn Lâm Dương, đợi tộc trưởng và chư vị trưởng lão đến đây.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương tiếp tục lên tiếng.
“Các người đã không cần tôi tạ tội, như vậy bây giờ, các người nên tạ tội với tôi rồi đúng không?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên