Những lời này vang lên, tươi cười trên mặt Hắc Ngũ cứng đờ.
“Chủ tịch Lâm, những lời này của cậu…
Kẻ hèn này không rõ lắm”
“Các ông có phái người xông vào bệnh viện chỗ Tô Dư, đúng không?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
Hắc Ngũ nhướng mày, nhìn về phía Hắc Gia Nguyên. Gương mặt Hắc Gia Nguyên trắng bệch, không dám lên tiếng nữa.
“Các người còn phái người đe dọa em gái Lý Đan Thanh của tôi, đúng không?”
Lâm Dương lại nói.
“Chủ tịch Lâm, những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết hai cô gái này đều có quan hệ với chủ tịch Lâm, nếu chúng tôi biết chuyện này, sao chúng tôi dám làm như vậy? Chủ tịch Lâm cậu yên tâm đi, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng, trước đó tôi tạm thời đại diện cho nhà họ Hắc chúng tôi, nghiêm túc xin lỗi cậu!”
Hắc Ngũ trực tiếp khom lưng chín mươi độ, lạy Lâm Dương.
Không thể không nói Hắc Ngũ đúng là cáo già.
Nếu như là người khác nghe thấy chuyện này, trước tiên sẽ nói dối phủ nhận.
Nhưng ông ta lại nhanh chóng thừa nhận, nhanh chóng nói lời xin lỗi.
Loại thái độ này khiến Lâm Dương có tức cũng không phát ra được.
Nhưng Lâm Dương tới đây không phải chỉ nghe một câu “thật xin lôi” là xong việc.
“Người nào làm?”
Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện này…”
Hắc Ngũ do dự rồi.
“Người nào sai người làm?”
Lâm Dương hỏi lại.
Vẻ mặt mọi người xung quanh đều không đúng lắm, Hắc Ngũ suy nghĩ một lát, vội vàng cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, như vậy đi, mong cậu đợi thêm một lát nữa, đợi tộc trưởng đến đây, ông ấy chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng”
“Được thôi! Tôi có thể đợi, nhưng nếu câu trả lời không hài lòng, tôi hi vọng các ông tự biết rõ hậu quả”
Lâm Dương khàn giọng nói, trực tiếp lấy bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu.
Hắc Gia Nguyên vốn định châm lửa giúp, nhưng bị Nguyên Tinh ở bên cạnh ngăn cản.
Hắc Ngũ giật nảy mình, âm thâm đánh giá Nguyên Tinh và Tào Đức Duy, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Ông ta không biết hai người này, dù sao hai người này ở Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ đều thuộc loại không dễ dàng lộ diện, Hắc Ngũ cảm thấy lạ mặt cũng là đương nhiên.
Nhưng Hắc Ngũ cảm nhận được bất phàm từ trên người hai người này.
Ông ta rất giỏi nhìn người, tuy hai ông già này khiến ông †a có cảm giác rất bình thường, bình thường đến mức khó có người chú ý, để ý tới.
Nhưng càng là người như vậy, càng sâu không lường được.
Hai ông cụ này là ai? Người hầu bên cạnh chủ tịch Lâm sao? Vì sao trước đây chưa từng nghe nói tới? Hắc Ngũ hết hồn, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, áy náy lùi vê sau: “Chủ tịch Lâm, một khi đã như vậy, vậy tôi ra ngoài gọi điện thoại, hỏi xem phải mất bao lâu nữa đám tộc trưởng mới đến đây?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên