Nhưng một quyên này ở trong mắt Nguyên Tỉnh, rõ ràng là không có uy lực gì.
“Không biết tự lượng sức mình Nguyên Tinh hừ lạnh, vung tay lên.
Vùi! Một trận gió bay thẳng về phía người nọ.
Râầm! Quyên của người nọ còn chưa tới, đã bị trận gió này đấy lùi ra ngoài, đập lên vách tường từ đường, còn khiến vách tường xuất hiện một lỗ thủng to, người quay cuồng trong đống phế tích, nhìn vô cùng chật vật! “Cái gì?”
Người nhà họ Hắc có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt. Mà vẻ mặt đám nguyên lão càng thêm nghiêm trọng, nhao nhao nhìn chằm chằm Nguyên Tình, đều biết rõ huyền diệu trong trận gió vừa rồi.
“Ông già này không đơn giản!”
Một ông cụ để tóc dài quá vai nghiêng đầu nói nhỏ. “Không ngờ tới bên cạnh chủ tịch Lâm sẽ có cao thủ như vậy, xem ra thực lực của Dương Hoa mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiêu!”
“Cẩn thận thì hơn!”
Mấy người âm thầm bàn tán.
“Tôi biết rồi, các ông đừng nhiều lời nữa! Cứu Hắc Gia Nguyên quan trọng hơn!”
Một người đàn ông tóc đen trên gương mặt tràn ngập tang thương trâm giọng nói.
Người đàn ông này mặc một bộ vest quý giá, mười ngón tay đeo đầy nhân ngọc, trên mũi khảm khuyên ngọc, đôi mắt sắc bén, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Người này là tộc trưởng của gia tộc họ Hắc, Hắc Ngọc Thành.
“Anh cải”
Hắc Ngũ la lên.
Chỉ thấy Hắc Ngọc Thành tiến lên vài bước, nói với Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm, mong cậu tha cho tộc nhân của
†ôi trước, nếu như cậu ấy có làm chuyện gì không đúng, Ngọc Thành nguyện ý gánh vác toàn bộ!”
“Ông không gánh vác nổi đâu, anh ta vừa mới nói, là anh †a muốn tôi mang đầu tới đây tạ tội, như vậy tôi giết anh †a, cũng không phải không có đạo lý, đúng không?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Hắc Ngọc Thành nghe thấy thế, lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Nhìn Hắc Gia Nguyên đã sốc, người nào cũng biết lại không cứu chữa, sẽ không thể cứu được nữa rồi.
“Tộc trưởng, cứu con tôi với!”
Lúc này một người bò từ trong đống phế tích ra lảo đảo chạy tới, quỳ gối trước mặt Hắc Ngọc Thành, khóc lóc kêu to.
Chẳng trách ông ta sẽ như điên rồi ra tay với Nguyên Tinh, hóa ra đây là ba của Hắc Gia Nguyên! Nhưng lúc này cứu thế nào đây? Lý nằm ở bên Lâm Dương. Đừng nói là sử dụng vũ lực, e rằng chủ tịch Lâm cũng không sợi
“Tộc…
Tộc trưởng…”
“Chuyện này…
Mọi người há to miệng, nghẹn họng nhìn trân trối, đều không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Dương cũng nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng nâng tay lên.
Nguyên Tỉnh lập tức buông lỏng năm ngón tay ra.
Cả người Hắc Gia Nguyên như thịt nhão không xương, mềm nhữn ngã xuống đất.
“Hắc Gia Nguyên!”
Người bên cạnh xông lên luống cuống chân tay kéo anh †a xuống chữa trị.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên