Lâm Dương thì đứng dậy, ném tàn thuốc xuống đất giãm mạnh lên dụi tắt.
“Cho nên đe dọa em gái tôi, còn tập kích Tô Dư, chuyện này đều là ông sắp xếp người đi làm đúng không?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy! Chủ tịch Lâm, tôi sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng”
Hắc Ngọc Thành nói.
“Ông định làm thế nào?”
“Một trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, cộng thêm 100 kiện đồ cổ”
Hắc Ngọc Thành bình tĩnh nói.
Ông ta cảm thấy dùng tiền bạc xử lý chuyện này là phương pháp trực tiếp nhất.
Nhưng ông †a đâu ngờ Lâm Dương nói thẳng, trực tiếp lắc đầu: “Không được!”
“Số tiên này không đủ sao? Chủ tịch Lâm cứ mở miệng thêm đi, bao nhiêu nhà họ Hắc chúng tôi cũng nguyện ý thêm”
“Không phải vấn đề tiên bạc!”
“Vậy thì thảo dược quý hiếm, sách cổ y học, có thể bình ổn lửa giận trong lòng chủ tịch Lâm không? Chủ tịch Lâm, tôi biết y thuật của cậu thiên hạ vô song, nhưng dược liệu quý hiếm, vẫn phải dựa vào nhân lực tài lực mới có được, cộng thêm sách cổ y học, cũng phải dựa vào vận may mới có được, mấy thứ này, hẳn là cậu cảm thấy có hứng thú đúng không?”
Hắc Ngọc Thành nói.
“Vẫn không được!”
Lâm Dương lắc đầu lần thứ hai.
Chuyện này khiến người nhà họ Hắc bất chợt ngẩn ra. “Chủ tịch Lâm, vậy cậu muốn cái gì?”
Hắc Ngọc Thành nhíu mày hỏi.
“Mạng của ông, có thể cho không?”
Lâm Dương hỏi.
Những lời này vừa vang lên, trái tim của tất cả người nhà họ Hắc đều sắp nhảy từ trong cổ họng ra ngoài.
“Chủ tịch Lâm, cậu…
Cậu nói cái gì?”
“Tuyệt đối không có khả năng này!”
“Người nào cũng đừng mơ làm hại tộc trưởng của chúng tôi
Người nhà họ Hắc giận dữ, nhao nhao gào thét bao vây tới.
Đám trưởng lão nhà họ Hắc cũng vô cùng giận dữ, hung ác mà phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm! Cậu hơi quá đáng rồi đấy! Nhà họ Hắc chúng tôi đã tràn ngập thành ý xin lỗi cậu như vậy rồi, hy vọng có thể giải trừ hiểu lầm, nhưng cậu lại được một †ấc lại muốn tiến một thước, không chịu buông tha chuyện này! Còn thương tổn tộc nhân của chúng tôi, cậu nghĩ nhà họ Hắc chúng tôi sợ cậu sao?”
Một trưởng lão nhà họ Hắc tính tình ngay thẳng trực tiếp xông lên gầm thét.
“Nếu không sợ, vậy có phải chúng ta có thể ra tay rồi không?”
Lâm Dương hỏi lại ông ta.
“Ra tay thì ra tay!”
Trưởng lão kia cũng không sợ.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên