Lâm Côn Luân hít vào một hơi lạnh.
“Thực lực của người này mạnh hơn ba người chúng ta” Dạ Kiếm Thần khàn giọng nói.
“Nhà họ Lâm chúng ta…
Đuổi thiên tài như thế này khỏi gia tộc ư? Kẻ nào lại làm chuyện ngu xuẩn như thế”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ cảm thấy không thể tin được, trong đầu trống rỗng.
“Thật đúng là thú vị, nhìn một chưởng của tôi đây”
Lúc này trên trời cao lại xuất hiện một bóng người.
Ngay sau đó xuất hiện một luồng áp lực khiến cho người †a hít thở không thông, cảm thấy ngột ngạt, mây trên trời đều tản ra, một luông sóng khí giống như thác nước theo bóng dáng kia buông xuống, hung hăng đánh vê phía người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Rầm một tiếng, âm thanh trâm đục vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.
Một sóng khí dâng trào, tràn ra khắp xung quanh.
Ba người đều bị luông khí lưu này thổi đến mức khó lòng mà đứng vững, liên tiếp lùi vê sau.
Chờ đến khi bọn họ đứng vững nhìn sang một bên, tất cả đều trợn tròn mắt.
Nắm đấm của người đàn ông đeo mặt nạ kia đang chống đỡ lên lòng bàn tay của vị cường giả nhà họ Lâm. Cơ thể của cường giả nhà họ Lâm đang lơ lửng giữa trời, một chưởng đánh xuống, cánh tay của người đàn ông đeo mặt nạ giơ lên cao, sừng sững đứng đó.
Hai người duy trì tư thế như vậy.
“Cậu ta thế mà…
Dùng một tay để chống đỡ công kích của tiên sinh ư? Không thể như vậy được…
Chuyện này không thể như vậy được!”
Da đầu của Lâm Côn Luân tê dại, cơ bản không cách nào tiếp nhận được.
“Người này còn trẻ như thế…
Cậu ta còn trẻ như vậy!”
Dạ Kiếm Thần cũng không thể khống chế bản thân được nữa.
“Đây rốt cuộc là cấp bậc thiên tài gì thế?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ có chút tuyệt vọng.
“Nhà họ Lâm chúng ta đã từ bỏ một thiên tài như thế ư?” Ba người bọn họ đều cảm thấy người đàn ông đeo mặt nạ này mạnh thì mạnh, vượt xa ba người bọn họ, nhưng hiển nhiên không thể nào là đối thủ của tiên sinh.
Thể nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đã sai rồi.
Thực lực của người này không thua kém gì tiên sinh. Đối phương chỉ mới khoảng chừng hai mươi tuổi.
Thật đúng là đáng sợ.
Rầm một tiếng, lúc này một âm thanh trâm đục lại vang lên Sau đó sóng khí khuếch tán ra bốn xung quanh Hai người tách ra, đều riêng phân mình đứng vững.
Người đàn ông đeo mặt nạ lộ ra dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, đứng ở phía xa.
Mà cường giả của nhà họ Lâm thì lùi ra xa mười mét, sau đó mới dừng lại.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đeo mặt nạ kia, trầm giọng nói.
“Nếu như tôi không đoán sai, chắc hẳn cậu đã có được thân thể Tiên Thiên Cương?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên