Ông cụ lắc đầu: “Lão hủ cho rằng, cần phải tiến hành điều tra mỗi người!” “Được!”
Giọng nói khàn khàn lại một lần nữa vang lên.
Giang Thành.
Lâm Dương đi thẳng về công ty Dương Hoa.
Vừa mới vào văn phòng anh liên đóng cửa lại, lấy quyển sách đã rách nát từ lấy được từ trong cấm địa nhà họ Lâm ra, say mê đọc nó.
“Quả nhiên! Quả nhiên! Quản gia Minh nói không sai, quyển sách này thật sự ở cấm địa…
Thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!”
Lâm Dương có vẻ vô cùng kích động.
Khi đó sau giờ tự học y thuật ở nhà họ Lâm, có một người tên là quản gia Minh thường nói chuyện phiếm kể chuyện xưa cho anh.
Lúc đó Lâm Dương bởi vì vấn đề thân phận, vẫn không được gia tộc thừa nhận, không có bạn chơi cùng, chỉ riêng quản gia Minh sẽ nói chuyện với anh, thậm chí đưa cho anh một số sách y học đọc, nhưng sách mà quản gia Minh đưa chỉ là phần đầu, rất nhiều quyển không có phần cuối, ông ta từng nói phần cuối này ở trong cấm địa.
Mà một bộ sách nếu có thể cùng học hai cuốn, đó mới gọi là đầy đủ, có thể phát huy ra công hiệu của y học cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Chỉ tiếc quản gia Minh vì một lần làm việc không thuận lợi, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, nghe nói ông ta quá béo, toàn thân đều là bệnh, bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì không có tiền chữa bệnh, chưa được mấy năm thì mất.
Nghĩ vậy, Lâm Dương không khỏi cảm khái.
Lâm Dương ở văn phòng tới trưa, cả người gần như nhập vào trong cuốn sách, căn bản không dừng lại được.
Mà vào lúc này, một số điện thoại đột nhiên gọi cho Lâm Dương, làm gián đoạn suy nghĩ của anh.
Anh liếc mắt nhìn số điện thoại, là số lạ, nhưng hiển thị trên màn hình là Yến Kinh.
Nhìn màn hình di động Lâm Dương không khỏi ngẩn ra. Chần chừ một lát, Lâm Dương vẫn ấn nghe máy.
“Ai thế?”
“Người có thể cứu người của anh Bên kia điện thoại là một giọng nữ trầm thấp mà khàn khàn.
“Cứu tôi?” Vẻ mặt Lâm Dương mờ mịt: “Thưa cô, tôi rất tốt, không cần người ta cứu “Ồ, anh gặp họa tới nơi rồi còn không biết sao? Tôi hỏi anh, có phải là mẹ vợ anh nhận được rất nhiều thứ tốt, trong đó có một cái hộp màu đen hay không?” Bên kia điện thoại giọng nữ cười mỉa nói.
“Đúng vậy, thì làm sao?”
“Biết bên trong cái hộp màu đen chứa gì không? Trong đó chứa một thi thể trẻ sơ sinh, nó là thánh vật của nhà họ Hắc tiếng tăm lừng lây!” Giọng nữ nghe vô cùng nghiêm túc.
“Vậy sao?”
Lâm Dương không khỏi cười, anh đã biết người kia là ai. “Vậy thì thế nào?” Lâm Dương cười hỏi.
“Thì sao á? Anh ngốc thật hay giả ngốc đấy? Nhà họ Hắc đánh mất thánh vật này, vẫn luôn điều tra xem là ai trộm! Người trộm thánh vật đó không thể nhận nổi lửa giận của nhà họ Hắc, cho nên ném mấy thứ này vào tay mẹ vợ anh, chuẩn bị giá họa cho anh! Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hắc sắp tìm tới anh rồi, đến lúc đó bọn họ chém anh ra thành ngàn mảnh, anh đừng có nói là tôi không nhắc nhở anh!”
“Sao cô biết rõ như vậy? Không phải thứ này là cô trộm, sau đó giá họa cho tôi đấy chứ?” Bồng nhiên Lâm Dương hỏi lại.
“Ừm..” Giọng nữ lập tức nghẹn lời, giọng nói hơi run run: “Anh nói linh tỉnh qì đấy? Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, anh còn chó cắn Lã Động Tân! Đúng là con sói mắt trắng mà “Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều, chị gái nhỏ có thể dạy tôi không, bây giờ tôi nên làm gì?” Lâm Dương cố nén cười, mở miệng hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên