“Muốn biết làm như thế nào sao? Đơn giản! Anh lập tức sảnh nhà hàng đồ ăn Việt ở đường Xuân Huy tìm tôi! Tôi sẽ dạy anh độ qua kiếp nạn này thế nào” Giọng nữ nghiêm Túc nói.
“Nhưng mà thưa cô, bây giờ tôi còn có việc không đi được!”
“Không đi được sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn mạng người? Nhanh tới đây!”
Rõ ràng là giọng nữ lo lắng rồi.
Lâm Dương bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ một lát nói: “Được rồi, cô đến đó đợi tôi, tôi sẽ lập tức tới đó.”
Sau khi nói xong, Lâm Dương liền cúp điện thoại, lái một chiếc xe của công ty tới đường Xuân Huy.
Vừa vào sảnh nhà hàng Việt, thì thấy một người phụ nữ †óc ngắn ngồi trước bàn ăn như hổ đói, ăn ngấu ăn nghiến.
Người bên cạnh đều bị tướng ăn của người phụ nữ này dọa sợ rồi.
Người phụ nữ này không phải người khác, chính là Lâm Nhã Nam trốn từ Yến Kinh đến đây.
“Thưa cô, là cô gọi điện thoại cho tôi sao?”
Lâm Dương đi qua, ngồi đối diện cô ta nói.
“Anh là Lâm Dương à?”
Lâm Nhã Nam nuốt mì xào, lại uống thêm một ngụm nước, đánh giá Lâm Dương từ trên xuống dưới. “Đúng vậy.”
“Được rồi, anh đi thanh toán trước đi…
À… Đúng rồi, trả luôn tiền điện thoại nữa, vừa rồi tôi dùng điện thoại của người khác gọi anh đến, có tính tiền, đợi lát nữa anh thanh toán luôn đi” Lâm Nhã Nam nói xong, tiếp tục ăn mì. Thì ra vội vàng gọi Lâm Dương tới đây, là muốn anh tới thanh toán.
Lâm Dương lắc đầu: “Trực tiếp đi quét thẻ đi”
“Thẻ vàng Chí Tôn?”
Nhân viên thu ngân liếc mắt nhìn thẻ trong tay Lâm Dương, hết hồn, lập tức cung kính với người trẻ tuổi diện mạo bình thường này.
Sau khi thanh toán xong, Lâm Nhã Nam đã ăn no rồi. “Phù, thoải mái!” Cô ta vỗ cái bụng nhỏ, vẻ mặt sung Sướng.
“Cô là người nhà họ Lâm đúng không?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Toàn thân Lâm Nhã Nam run lên, nhìn anh với vẻ khó mà tin: “Sao… Sao anh biết?”
Lâm Nhã Nam tin đây là lần đầu tiên cô †a gặp mặt Lâm Dương, nhưng vì sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Lâm Dương đã biết mình là người nhà họ Lâm?
Trong mắt Lâm Nhã Nam lộ ra cảnh giác, có chút khó mà tin nhìn thiếu niên bị nhà họ Lâm vứt bỏ.
Không phải nói anh là phế vật sao?
Không phải nói anh là hạng người vô năng chỉ biết ăn bám sao?
Sao nhìn… Không giống chút nào vậy?
Lâm Nhã Nam suy nghĩ miên man trong lòng.
Chỉ thấy Lâm Dương vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy ống tay áo của cô ta.
“Anh làm gì đấy?” Lâm Nhã Nam kinh hãi, vội vàng giấy dụa.
Nhưng mà Lâm Dương nhẹ nhàng kéo ống tay áo, Lâm Nhã Nam mơ hồ rồi.
Chỉ thấy trên ống tay áo cô ta có thêu một chữ xinh xắn lung linh.
Phan!
“Đây là dấu hiệu của người nhà họ Lâm, nếu cô không phải là người nhà họ Lâm, sao có thể mặc quần áo như vậy?” Lâm Dương cười nói.
Gương mặt Lâm Nhã Nam trắng bệch, vội vàng nắm lấy cổ tay áo, che chữ “Phan” kia đi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên