“Cô đang lẩn trốn đúng không?” Lâm Dương lại nói. Toàn thân Lâm Nhã Nam căng lên, sau đó tức giận nói: “Anh nói linh tinh gì thế? Sao tôi có khả năng đang chạy nạn được?”
“Nếu không chạy nạn, vì sao ngay cả tiền ăn cơm cũng không có? Hơn nữa di động cũng không mang? Thậm chí còn che chữ “Phan” kia? Nếu tôi đoán không sai, cô hẳn là trốn từ nhà họ Lâm, không mang theo di động, là sợ người nhà họ Lâm thông qua di động tìm được vị trí của cô, mà tất cả thẻ của cô đều bị nhà họ Lâm khóa, cho nên không có tiền ăn cơm! Sở dĩ chạy tới Giang Thành, e rằng không phải tới tìm nơi nương tựa là tôi đúng không?” Lâm Dương dán sát vào, chậm rãi nói. Những lời này vang lên, Lâm Nhã Nam vô cùng sợ hãi, nhìn Lâm Dương với vẻ khó mà tin.
“Anh… Anh… Anh… Anh đừng ở đây tự cho mình là người thông minh! Lâm Dương!
Tôi tốt bụng từ Yến Kinh tới đây cứu anh, anh đối xử với †ôi như thế sao?” Lâm Nhã Nam hơi thở hổn hển, đập bàn trừng anh nói.
Dưới cái nhìn của Lâm Nhã Nam, cho dù cô ta là người chạy nạn, cũng mạnh hơn tên phế vật bị đuổi khỏi nhà họ Lâm làm rể nhà người khác!
Người như vậy dựa vào cái gì ở đây tự cho là mình thông minh? Dựa vào cái gì hung hãn ương ngạnh với mình? Cô ta không thể nhịn được!
Từ trước tới nay cô ta luôn khinh thường người như vậy! Nếu không phải cùng đường, sao cô †a có thể tới đây? “Cô tên là gì?”
“Liên quan gì đến anh? Lâm Dương, tôi hỏi anh lần nữa, rốt cuộc là anh có muốn sống hay không? Muốn sống thì khách sáo với tôi một chút! Nếu không thì tôi sẽ đi cho xong việc, tôi đảm bảo ngày mai anh nhất định sẽ
phơi thây đầu đường!” Lâm Nhã Nam lạnh lùng nói. “Một khi đã như vậy, vậy thưa cô, cô đi địt”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, đứng dậy muốn rời đi.
Lâm Nhã Nam sửng sốt, lúc này cô ta nóng nảy, vội vàng †úm lấy cánh tay Lâm Dương: “Anh đợi đãi”
“Thưa cô, cô còn việc gì sao?”
“Anh… Anh không lo lắng cho tình hình của mình chút nào sao?” Lâm Nhã Nam gấp tới mức sắp khóc đến nơi. “Không lo lắng”
“Anh… Được! Được rồi! Anh muốn chết, vậy thì đừng trách tôi, anh cút đi!” Lâm Nhã Nam nghiến răng một cái, phủi tay quát.
Lâm Dương thấy thế, đúng là không mang theo chút do dự, trực tiếp xoay người rời đi.
“Này này này, đứng lại!”
Lâm Nhã Nam hoàn toàn hết nói nổi, lại tiến lên giữ chặt cánh tay Lâm Dương.
“Thưa cô, rốt cuộc là cô có yên đi không?
Vừa muốn tôi đi, vừa túm tôi lại? Rốt cuộc là cô muốn gì?” Lâm Dương lập tức chất vấn.
Gương mặt Lâm Nhã Nam lúc đỏ lúc trắng, cả người tức tới mức giậm chân, một lúc lâu sau mới phẫn nộ nghiến răng nói: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
“Những lời này không phải là tôi nên hỏi cô mới đúng sao? Thưa cô, cô tới Giang Thành tìm tôi, rốt cuộc là muốn thế nào?”
Lâm Dương mỉm cười nhìn chằm chằm cô ta hỏi.
Toàn thân Lâm Nhã Nam run lên, dĩ nhiên là hiểu rõ, Lâm Dương này chắc chắn đoán được mọi chuyện.
Lại tiếp tục nói với anh như vậy cũng không có tác dụng gì!
Nếu không thẳng thắn với anh, e rằng không bám được xe này rồi.
Lâm Nhã Nam vô cùng xoắn xuýt, không cam lòng.
Nếu để người nhà họ Lâm biết vậy mà cô ta tìm một người ở rể làm nơi nương tựa, chắc chắn sẽ bi nhạo
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên