“Rất tốt!” Lâm Dương lấy một viên thuốc trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Bành Hạo Nhiên, bình tĩnh nói: “Đường là tự mình chọn, cơ hội cũng chỉ có một lân, Bành Hạo Nhiên, tôi
hi vọng anh có thể nắm chắc, đừng khiến tôi thất vọng, nếu không, anh sẽ hối hận vì tới cuộc đời này.
Toàn thân Bành Hạo Nhiên run lên, trợn to mắt nhìn viên thuốc, đại não vẫn hơi mơ hồ.
“Đây…
Đây là…”
“Độc mãn tính.”
“Hả?”
Bành Hạo Nhiên há to miệng.
“Tôi chỉ cho anh mười giây lựa chọn.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bành Hạo Nhiên không dám do dự, lập tức vươn tay nắm lấy viên thuốc, nhét vào trong miệng.
Anh ta biết, nếu anh ta không uống, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng nuốt viên thuốc này vào bụng, muốn loại bỏ nó, e rằng.
khó như lên trời rồi. Y thuật của chủ tịch Lâm độc nhất vô nhị, ngay cả thôn Dược Vương đều bị anh diệt, anh ta lấy gì giải độc đây? Ngoại trừ. ngoan ngoãn bán mạng thay Lâm Dương, anh ta không còn lựa chọn nào khác rồi! “Rất tốt!”
Lâm Dương gật đầu: “Bành Hạo Nhiên, anh yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn làm việc cho tôi, đến lúc đó tôi không chỉ giải độc giúp anh, tôi còn có thể cho anh thứ tốt anh không thể tưởng tượng được! Hiểu không?”
“Hiểu rõ, hiểu rõ…
Bành Hạo Nhiên không ngừng gật đầu.
“Ừm”
Lâm Dương liếc một vòng xung quanh, bình tĩnh nói: “Đám người này đều là người của anh đúng không?”
“Phải…”
“Về thân phận của tôi, bảo bọn họ quản chặt cái miệng của mình, đừng nên nói lung tung! Nếu không người nào tiết lộ một câu, tôi giết người đó!”
“Chủ tịch Lâm yên tâm, chủ tịch Lâm yên tâm! Tôi nhất định sẽ bảo bọn họ quản miệng mình thật tốt, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, sẽ không có người khác biết! Tuyệt đối không cói”
“Rất tốt!”
Lâm Dương gật đầu, đi tới ghế bên cạnh, ôm lấy Hà Vương Vũ đã hôn mê trên ghế, rời khỏi sảnh bữa tiệc…
chỗ tôi Trên xe.
“Ừm.”
Hà Vương Vũ rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt.
“Tôi đang ở đâu thế Cô ta suy yếu nói. “Trên đường trở về.” Trên vị trí lái, Lâm Dương vừa lái xe vừa nói. “Trở về sao?”
Hà Vương Vũ ngẩn ra, bất chợt hoàn hồn, vội vàng nhìn vê phía Lâm Dương.
Mà lúc này mặt Lâm Dương là gương mặt bình thường không có gì khác lạ, hay là bộ dạng chủ tịch Lâm.
“Anh là chủ tịch Lâm?”
Hà Vương Vũ cẩn thận hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên