Chỉ thấy Bành Hạo Nhiên há miệng thở dốc, tâm mắt âm thầm nhìn các tân khách xung quanh.
Ý vô cùng đơn giản, xung quanh có nhiều người không liên quan lắm.
Nhưng mà Lâm Dương lại nói: “Anh không cần lo lắng, nói thẳng đị”
“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Bành Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn anh một lát, sau đó thở ra một hơi, chỉ có thể phục tùng mở miệng nói: “Một khí đã như vậy, vậy được rồi, chủ tịch Lâm, tôi sẽ nói hết cho anh! Thực ra tôi tới Giang Thành là do bên kia sai bảo, nhưng bọn họ không phải muốn tôi tới Giang Thành làm gì, thuân túy là muốn xếp một số cơ sở ngâm, thuận tiện thu thập một số thông tin vê Dương Hoa và chủ tịch Lâm! Chúng tôi không có ý gì khác!”
“Vậy sao?”
Lâm Dương suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói: “Nếu là như vậy, vì sao anh không nói thẳng ra? Trái lại còn ấp úng, từ ngữ mập. mờ?”
“Chủ tịch Lâm, không phải là tôi sợ anh trách cứ sao?”
Bành Hạo Nhiên run rẩy nói.
“Tôi tin tưởng anh, dù sao nếu thật sự làm gì Dương Hoa của tôi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như thết”
Lâm Dương gật đầu, nói tiếp: “Lân này tôi bỏ qua cho anh, lân sau anh phải chú ý!”
“Thật sao?”
Bành Hạo Nhiên sửng sốt, sau đó mừng rỡ: “Cảm ơn chủ tịch Lâm! Cảm ơn chủ tịch Lâm!” Sau khi nói xong, anh ta muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng anh ta vừa định rời đi, đã bị người ta giữ trở về.
Bành Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn Lâm Dương với vẻ khó mà tin. “Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Tôi nói tha cho anh, không có nói là cho anh đi!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói. “Chủ tịch Lâm, anh còn muốn gì nữa?”
Bành Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt hỏi. “Rất đơn giản, tôi muốn anh giúp đỡ tôi!” “Giúp chuyện gì?”
“Giúp tôi làm cầu nối với bên kia!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Tôi có vài thứ, muốn bên kia giúp thu thập! Chuyện này rất gấp, tôi nghĩ anh giúp được đúng không?” *À..
Tôi còn tưởng là chuyện gì, chủ tịch Lâm yên tâm, nếu anh muốn thương lượng với mấy vị phía trên, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho. anh!”
Bành Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói
“Không cần sắp xếp, anh trực tiếp bảo bọn họ làm là được, còn thù lao bao nhiêu, tôi sẽ phái người đàm phán với bọn họ.” “Không thành vấn đề, chủ tịch Lâm, anh muốn bên kia tìm kiếm thứ gì giúp anh?”
Bành Hạo Nhiên vội vàng hỏi.
“Tôi sẽ phái người nói chuyện với bọn họ.”
“Được! Được! Chủ tịch Lâm yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên