Mấy người nhà họ Lâm nghe thấy thế, sắc mặt đều căng thẳng, nhưng không sợ hãi.
Lâm Hằng Chí bình tĩnh nhìn thoáng qua Lâm Dương, cũng không bởi vì Lâm Dương nói ra câu này mà cảm thấy e ngại.
“Cậu Lâm, Giang Thành này không thuộc về cậu, nó thuộc về quốc gia, ai có thể đến, ai không thể đến, việc này cũng không phải do cậu quyết định.”
Lâm Hăng Chí lên tiếng, anh ta không kiêu ngạo, cũng chẳng tự tỉ.
“Thật ư?”
“Hơn nữa, nếu như cậu nói thế, vậy tôi có thể nhận định Lâm Nhã Nam đã bị cậu bắt rồi?”
Lâm Hằng Chí lại một lần nữa chất vấn.
Lâm Dương lẳng lặng nhìn qua anh ta, một lân nữa đốt điếu thuốc, trầm giọng nói.
“Xem ra các anh không hiểu tình hình hiện tại của mình và thái độ của tôi đối “Cậu Lâm, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng điêu này không đồng nghĩa với việc nhà họ Lâm chúng tôi sợ cậu, sở dĩ nhà họ Lâm chúng tôi vẫn luôn không ra tay, trên thực tế là vì cố gắng cùng cậu Lâm đây và Tập Đoàn
Dương Hoa kết minh, tương lai mưu đồ việc lớn, mà bây giờ chuyện của Lâm Nhã Nam chính là việc nhà của nhà họ Lâm chúng tôi, nếu như trong việc này, chủ tịch Lâm lại thò một chân vào, đó chính là chạm đến ranh giới cuối cùng của nhà họ Lâm chúng tôi, lân này Hằng Chí đến đây, trưởng bối trong tộc cố ý dặn dò, nhất định phải đưa được
Lâm Nhã Nam về, không tiếc bất kỳ giá nào, nếu như cậu Lâm đây khăng khăng muốn đối nghịch với nhà họ Lâm chúng tôi, như vậy chúng tôi…
Cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn vũ lực mà thôi.”
“Vậy thì để tôi xem thủ đoạn vũ lực của các người đi.”
Sắc mặt của Lâm Dương không chút thay đối nào, lên tiếng.
“Cậu Lâm, cậu thật sự muốn làm chuyện này âm ï đến mức đó ư?”
Lâm Hăng Chí cau mày hỏi.
“Mỗi người tự chặt một cánh tay, sau đó quay về, đây là sự khoan dung cuối cùng mà tôi dành cho các người.”
Lâm Dương khàn giọng nói, giống như không muốn nói nhiều với Lâm Hằng Chí nữa.
Thế nhưng Lâm Hằng Chí lại lắc đầu, hơi nghiêng người, những người còn lại của nhà họ Lâm cũng rối rít nghiêng người.
Lâm Dương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn theo.
Lúc này mới phát hiện ra, chẳng biết từ khi nào, phía sau đám người kia xuất hiện một người đàn ông mặc áo. choàng đen viên đỏ, với mái tóc trẳng.
Vị trí ấn đường của ông lão này biến thành màu đen, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ xanh xao, nhìn giống như một người nghiện ma túy vậy, nhưng hơi thở trên người ông ta lại vô cùng đặc biệt.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đục ngầu kia dường như có thể xem thấu tất cả, nhìn rất không đơn giản. Chẳng qua điều khiến cho Lâm Dương cảm thấy ngạc nhiên chính là, người này lại có thể che giấu được hơi thở của mình.
Đến mức Lâm Dương vẫn luôn không chú ý đến sự tồn tại của ông ta.
Ông lão này đến đây từ khi nào thế? Lúc ông ta đi vào, vì sao anh một xíu cũng không phát giác ra được? Hơn nữa vì sao hiện tại người đứng ở trước mặt anh, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác lúc nào cũng có thể biến mất được.
Thật đúng là thần kỳ.
Sắc mặt của Lâm Dương trở nên ngưng trọng.
“Người kia là ai thế?”
Lâm Dương trâm giọng hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên