Lâm Dương bình tĩnh nói, thuận tiện lấy hợp đồng kia ra, vẫy trước mặt Lâm Nhã Nam.
“Vậy…
Chủ tịch Lâm, tôi có thể trở về không?”
Lâm Nhã Nam gần như sắp khóc thành tiếng.
“Trở về sao? Có thể! Cô có thể trở về bất cứ lúc nào! Cửa ở bên kia, cô đi đi.”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
Lâm Nhã Nam nhìn về phía cửa.
Nhưng mà chỗ đó ngoại trừ một ông cụ tóc trắng xóa ra, thì không còn ai khác.
Lâm Nhã Nam biết, ông lão này chắc chắn có thực lực không tâm thường, vô cùng khủng bổ.
Có ông lão này giám sát, cô ta tuyệt đối không thể rời khỏi Dương Hoa.
Lâm Nhã Nam tuyệt vọng.
Cô ta chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
“Thư kýt”
Lâm Dương gọi một tiếng.
“Chủ tịch Lâm, ngài có gì phân phó?”
Một người phụ nữ mặc đồ công sở đeo kính đen bước nhanh đến.
“Đi, dẫn cô Nam đến chỗ cô ta ở, sắp xếp thỏa đáng cho cô ta”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Dạ, chủ tịch Lâm, ngài yên tâm đi, đã chuẩn bị xong cả rồi. Cô Nam, mời đi bên này!”
Người phụ nữ mỉm cười nói.
Lâm Nhã Nam lảo đảo đứng dậy, gương mặt trắng xanh, đôi mắt thất thân, giống như đã quên mất mình là ai.
Lâm Nhã Nam đi theo thư ký và ông lão kia rời đi, Lâm Dương thì ngồi trước bàn làm việc, đốt điếu thuốc, suy nghĩ con đường kế tiếp.
Nhưng đúng lúc này.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên lân thứ hai.
Mời vào.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Chỉ thấy cửa được đẩy ra, Mã Hải bước nhanh vào.
“Chủ tịch Lâm, có mấy vị khách tới.”
Hàn Cửa mở rộng, nhưng Lâm Nhã Nam tin tưởng, nếu như mình đi ra khỏi cánh cửa kia, chỉ sợ cái mạng nhỏ…
Sẽ lập tức không còn.
“Người kia là ai?”
Lâm Nhã Nam run rấẩy hỏi.
“Ông ấy là trợ thủ của cô”
“Không! Ông ta là người giám sát tôi, có phải hay không?”
Lâm Nhã Nam ôm đầu gần như nổi điên. Lâm Dương không nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên