“Ông lập tức sơ tán tất cả mọi người đang ở trong tổng bộ của Tập Đoàn Dương Hoa ra ngoài, đồng thời đóng cửa tòa nhà cao ốc, nghiêm cẩm tất cả mọi người ra vào, khi cần thiết hãy phối hợp với các bộ phận, ban ngành có liên quan, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh tòa nhà.”
Lâm Dương từ tốn nói.
Mọi người nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đây là Lâm Dương muốn làm gì thế? Ngay cả chính bản thân Mã Hải cũng không thể hiểu nổi, thế nhưng ông ta sẽ không do dự, lập tức trả lời.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay đây, trong phòng mười phút, người trong tòa nhà sẽ nhanh chóng rời đi.” “Được”
Lâm Dương cúp máy, sau đó đặt điện thoại di động lên trên mặt bàn.
Lúc này mọi người mới lấy lại được tỉnh thân.
“Cậu không gọi người đến giúp ư?”
Lâm Hăng Chí nghẹn họng hỏi.
“Ai nói với mấy người, tôi lấy điện thoại di động ra là để gọi người đến?”
Lâm Dương chậm rãi đứng lên, câm điện thoại lên, giơ màn hình vê phía đám người kia.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên màn hình điện thoại di động đang đếm ngược thời gian.
Mười phút.
“Cậu muốn làm gì?”
Một người nhà họ Lâm ý thức được sự khác thường, lập. tức quát hỏi.
“Giải quyết vấn đề.”
Lâm Dương đáp.
“Giải quyết?”
“Tôi sẽ không giao Lâm Nhã Nam ra, nếu như mấy vị đã nói thế, tôi cũng nên nói rõ lập trường của mình.”
“Ồ? Nói như thế là cậu muốn ép ông già này lấy đi đầu của cậu hả?”
Đạo Hoàng nheo mắt hỏi.
“Từ trước đến nay, chưa từng ai dám khiêu khích tôi như thế đâu, bác sĩ Lâm, cậu quả nhiên không đơn giản, rất thú vị, rất thú vị, ha ha ha…
Nếu đã như thế, vậy chúng ta sẽ ở ngay chỗ này giải quyết xong mọi chuyện.”
Đạo Hoàng nheo mắt lại, vẻ mặt ông ta vô cùng lạnh lẽo. Chuyện đã đến nước này, cũng không có gì hay để nói. “Mấy người các cậu lên trước đi. Phong Thanh Vũ kéo ghế ra ngồi xuống, mỉm cười nói. “Cái gì?”
Đám người Lâm Hằng Chí đều hơi giật mình.
“Lão tiên sinh, ý của ngài là gì vậy?”
Lâm Hằng Chí lắp bắp nói.
“Chúng…
Chúng tôi lên trước ư?”
“Đám người các cậu thật sự cho rằng tôi là kẻ ngơ ngẩn à? Nhà họ Lâm của các người muốn tôi đến đây, chẳng qua là vì muốn mượn tay tôi thăm dò nội tình của bác sĩ Lâm mà thôi, các cậu cho rằng tôi không biết gì hết tr?”
Phong Thanh Vũ khẽ cười nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên