Ánh mắt của Lâm Dương trở nên lạnh lẽo, trực tiếp phóng những chiếc kim châm cứu ra, bắn về bốn phía xung quanh.
‘Vèo vèo vèo…
Những chiếc kim châm cứu kia giống như sao băng theo năm ngón tay của Lâm Dương bắn về phía xung quanh anh. Tuy tốc độ của Phong Thanh Vũ vô cùng kinh khủng, nhưng lại không đối phó được với những chiếc kim châm cứu này. Cộng thêm việc ông ta kiêng ky y thuật của Lâm Dương, lo lắng những chiếc kim châm cứu trên tay anh có độc, cho nên ông ta không dám đi đỡ lấy, chỉ có thể cố gắng hết sức để né tránh.
Nhưng cho dù như thế, Lâm Dương cũng khó có thể bắt được Phong Thanh Vũ đang di chuyển với tốc độ cao. “Hừ!”
Lúc này Lâm Dương đột nhiên thả người nhảy lên, sau đó lùi đến bên mép cửa sổ, người nhà họ Lâm đều giật mình, không biết Lâm Dương muốn làm gì.
Lại thấy Lâm Dương đột nhiên dùng một tay giữ lấy trân nhà, sau đó anh đột nhiên phát lực, cứ thế đem toàn bộ trân nhà kéo xuống.
Râm một tiếng, trân nhà rơi xuống, nặng nê đập xuống. Phong Thanh Vũ đang di chuyển với tốc độ cao lập tức theo bản năng lùi về phía sau, tránh khỏi trần nhà đang sụp đổ này.
Nhưng động tác này của ông ta khiến cho Lâm Dương nhìn rõ mọi thứ.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lếo, trong nháy mắt thôi động tất cả tốc độ của bản thân, phá tan tất cả những vật thể trước mắt, giống như một con trâu điên nhào đến chỗ Phong Thanh Vũ.
“Hả?”
Phong Thanh Vũ nhíu mày, lúc ông ta vừa ngẩng đầu lên nhìn, cánh tay giống như kìm sắt của Lâm Dương đã vươn đến, gắt gao khóa chặt ở cổ ông ta, nhấn ông ta vào vách tường.
Rầm một tiếng, vách tường sụp đổ, trong văn phòng làm việc, bụi đất bay tứ tung, cảnh tượng vô cùng bừa bộn. Lâm Hằng Chí và đám người của nhà họ Lâm đều vội vàng lùi ra đến bên ngoài cửa.
Chiến đấu bằng vũ lực này vượt quá khả năng của bọn họ, ở mức chiến đấu như thế kia, bọn họ đi lên chỉ là đi chịu chết mà thôi.
Chẳng qua điều khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, vì sao ngay cả một người như Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, từ trên tay của bác sĩ Lâm cũng không chiếm được chỗ hời. Vị bác sĩ Lâm này…
thật đúng là đáng sợ.
Rõ ràng bác sĩ Lâm này còn trẻ như thế.
Mọi người không dám thở mạnh, ánh mắt của bọn họ đều gắt gao nhìn chăm chăm Lâm Dương.
Bàn tay giống như sắt thép kia đã bóp chặt lấy cổ của Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ.
Chiếc cổ khô quắt bị bàn tay cứng rắn kia bóp đến mức biến dạng, gương mặt già nua của Phong Thanh Vũ lập tức đỏ lên, nhưng ông ta cũng không chút nào hoảng hốt. Ngược lại còn là vẻ mặt lạnh nhạt, sắc mặt ông ta đỏ lên, nhìn càng thêm phân quỷ dị.
“Hả?”
Lâm Dương cảm thấy có gì không ổn.
Vào lúc này đây, anh không quan tâm được nhiều như thế, trực tiếp vung quyên lên đánh vê phía Phong Thanh Vũ, dự định đánh cho ông ta u đầu mẻ trán.
Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi nắm đấm của Lâm Dương đánh về phía ông ta.
Vèo.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên