Phong Thanh Vũ ở trong tay Lâm Dương lại đột nhiên biến mất.
Lâm Dương có thể cảm giác được rất rõ ràng, ở giữa lòng bàn tay mình có một loại cảm giác trơn trượt giống như con lươn vậy, sau đó thì không thấy bóng dáng của Phong Thanh Vũ đâu nữa.
“Súc cốt công!”
(Súc Cốt Công là môn công phu này có thể khiến cho toàn thân thu lại, thu nhỏ lại các xương trong cơ thể và có thể nhẹ nhàng chui qua các lỗ khe hẹp.) Nhận ra được cảm giác này, Lâm Dương lập tức ý thức được nguyên do, đồng thời anh cũng hiểu ra, chính mình trúng kế của Phong Thanh Vũ. Ông ta cố ý để cho anh bóp lấy cổ của mình, sau đó lợi dụng súc cốt công để tránh thoát, tiếp theo là phản kích.
Ở khoảng cách gần như thế, cho dù ông ta có tung ra bất kỳ công kích gì, Lâm Dương cũng không thể nào tránh thoát.
Quả nhiên, râm một tiếng, phần lưng của Lâm Dương trúng một trưởng, Phong Thanh Vũ đánh vào sau lưng của Lâm Dương.
Một luồng sóng khí có thể đánh nát sắt thép từ lòng bàn tay Phong Thanh Vũ bắn ra, tất cả những tạp vật xung quanh đều bị cơn sóng khí này làm cho vỡ vụn, có thể thấy được mức độ đáng sợ của cơn sóng khí kia.
Chỉ là… Lâm Dương không hề động một chút nào. Trong ánh mắt của Phong Thanh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Là thân thể Tiên Thiên Cương ư?”
Ông ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Bịch một tiếng, nắm đấm của Lâm Dương cũng không chậm, anh đột nhiên quay người, đánh về phía đối diện. Bịch bịch bịch Sóng khí trên nắm đấm giống như hình vòng bộc phát, trực tiếp xuyên thủng cửa kính cường lực ở phía trước, nổ tung ra cao ốc, đánh về phía chân trời.
Một cú đấm đáng sợ này, Phong Thanh Vũ may mắn né tránh được.
‘Tốc độ của ông ta quá nhanh, mặc dù tốc độ của Lâm Dương đã rất nhanh, nhưng so sánh hai bên với nhau, nói cho cùng Lâm Dương vẫn kém hơn một bậc.
Lâm Dương cau mày, thu quyền lại, ánh mắt nhìn ông ta. Lại thấy Phong Thanh Vũ xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ, hơi thở của ông ta dồn dập, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lâm Dương.
“Không nghĩ đến cậu còn ít tuổi như thế lại có được thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn có cả thân thể Tiên Thiên Cương, lời đồn quả nhiên là thật, bác sĩ Lâm, cậu quả nhiên là Thiên Kiêu ưu tú nhất.”
Phong Thanh Vũ trâm giọng lên tiếng.
“Ông cũng rất giỏi, thật đúng là Đạo Hoàng, tốc độ và khả năng phản ứng này của ông, khắp cả nước này, chắc hẳn không một ai có thể so sánh được với ông.
“Bản lĩnh của cơ thể này bắt đầu khổ luyện từ lúc năm tuổi cho đến tận bây giờ, bản lĩnh mấy chục năm đánh nhau với cậu, thế nhưng lại chẳng chiếm được một xíu hời nào, chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo chứ?”
Sắc mặt Phong Thanh Vũ không chút thay đổi nói.
“Hơn nữa cậu có thân thể Tiên Thiên Cương, tôi muốn phá được thân thể cứng rắn này của cậu cũng là một việc rất khó khăn, xem ra trận chiến hôm nay không dễ dàng như những gì tôi đã nghĩ.”
“Không cần phí lời, nếu như ông muốn tái chiến thì ra tay đi”
Lâm Dương bình tĩnh nói, đồng thời đã thôi động sức mạnh. trong người, chuẩn bị một lần nữa xông đến.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên