Cô ta cho rằng bản thân mình nghe lầm.
“Thầy…
Thầy à? Thầy…
Thầy vừa nói gì thế? Anh ta…
Anh ta là sư huynh của con ư?”
“Còn không nhanh chào Lâm sư huynh của con à?”
Phong Thanh Vũ lớn tiếng quát, vẻ mặt của ông ta vô cùng nghiêm túc.
“Chuyện này…
Chuyện này, chuyện này, chuyện này…”
Lâm Nhã Nam choáng váng.
“Phong tiền bối, tôi…
Haizz, tôi cũng không muốn giải thích gì nữa, sở dĩ tôi dẫn ông đến đây gặp Lâm Nhã Nam là muốn nói cho ông biết, cô ta rất an toàn, để ông không cần phải lo lắng nữa!”
Vẻ mặt Lâm Dương rất bất đắc dĩ, đành phải nói như thế. “Cậu đồng ý dẫn tôi đến đây gặp Nhã Nam, chứng minh trong lòng cậu vẫn có người thây như tôi, cậu yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ truyên thụ tuyệt học của mình cho cậu: Du Long thiên khung!”
Phong Thanh Vũ vỗ ngực một cái rồi nói.
“Cái gì? Du Long thiên khung ư? Thầy à, con bái ngài làm thấy mấy năm rồi, vẫn luôn cầu xin thầy truyền thụ Du Long Thiên Khung cho con, nhưng thầy vẫn luôn không đồng ý, vì sao Lâm…
Lâm sư huynh vừa mới vào cửa, thây đã đem tuyệt học của mình truyên thụ cho anh ta.”
Lâm Nhã Nam trừng mắt la lên.
“So sánh thiên phú của con và Lâm sư huynh, thật đúng là một người trên trời, một người dưới đất, con lấy gì để so với Lâm sư huynh con? Truyền thụ Du Long Thiên Khung cho con, con cũng chẳng học được đâu, thầy dạy cho con, chẳng phải là lãng phí sức lực à?”
Phong Thanh Vũ khẽ nói
Lâm Nhã Nam há to miệng, nhưng không phản bác được gì.
Phong Thanh Vũ không dây dưa, trực tiếp lấy một quyển sách cổ từ trong túi ra, nhét vào trong tay Lâm Dương. “Phong tiền bối…”
Lâm Dương ngạc nhiên.
“Đồ đệ ngoan, đây là khẩu quyết tâm pháp của Du Long Thiên Khung, cậu cầm lấy, trở về đọc cho thật kỹ, ba ngày sau vi sư sẽ đến truyên thụ cho cậu về tốc độ và những thứ quan trọng khác, về phân Nhã Nam, cậu chăm sóc cho con bé là được, vi sư không quấy rầy nữa.”
Sau khi nói xong, Phong Thanh Vũ di chuyển chân.
Vèo một cái, cả người đột nhiên biến mất, vô cùng quỷ mi. “Thây à, thây đừng đi, thây!”
Lâm Nhã Nam lao ra cửa, thê lương gào thét.
Thế nhưng bên ngoài đâu còn bóng đáng của Phong Thanh Vũ.
Lâm Dương cầm quyển sách có phong cách cổ xưa kia, anh trầm mặc một lúc lâu.
Sau cùng Lâm Dương không nhịn được, từ từ mở ra… Vườn hoa phía sau của nhà họ Lâm.
Một đám người có vai vế của nhà họ Lâm đang cùng ngắm hoa với một bà cụ ở đây.
Một người hầu của nhà họ Lâm đi đến nói nhỏ mấy câu, một vài người trong đó đi đến đại sảnh, gặp mặt đám người Lâm Hằng Chí đã được băng bó cẩn thận.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên