“Nói như vậy. Là tuyên chiến rồi hả?”
Các chủ của tê các là Lâm Côn Luân vừa uống trà vừa nói,
từ đầu đến cuối ông ta đều không nhìn Lâm Hằng Chí ở phía dưới Lâm Ngạo Thiên ở bên cạnh thì vẻ mặt tràn đầy lo lắng và bất đắc dĩ.
“Đúng thế, các chủ, lần này bác sĩ Lâm còn ép chúng tôi phải chặt đứt cổ tay, nếu không, cậu ta sẽ lấy tính mạng của chúng tôi.”
Lâm Hằng Chí cắn răng nghiến lợi, oán hận nói.
“Bác sĩ Lâm này, cậu ta khinh người quá đáng, hoàn toàn xem thường nhà họ Lâm chúng ta, thật đúng là đáng giận!” “Vậy vì sao các cậu không giữ gìn tôn nghiêm của nhà họ Lâm chúng ta, liều mạng đấu một trận đến chết mới thôi với bác sĩ Lâm?”
Lâm Côn Luân hỏi ngược lại.
“Hả?”
Lâm Hằng Chí giật mình.
“Bị người khác ép tự hại bản thân, sau đó xám xịt trốn về, cậu cảm thấy như thế là tôn trọng nhà họ Lâm chúng ta à?” Lâm Côn Luân tiếp tục hỏi.
“Các chủ, tôi…”
“Người đâu!”
“Vâng”
Ngoài cửa có hai cao thủ nhà họ Lâm đi đến.
“Nhốt tất cả đám người vừa làm nhiệm vụ thất bại lại vào trong nhà giam, chờ Tài Quyết Đường xử lý.”
Lâm Côn Luân trâm giọng nói.
Rõ, các chủ.”
Hai người đáp lại, trực tiếp lôi đám người Lâm Hằng Chí đi. “Các chủ, đừng mà, các chủ, đừng mà, tôi vô tội, tôi đã cố gắng hết sức rồi, các chủ.”
Lâm Hằng Chí thê lương gào thét, nhưng vô ích, chẳng mấy chốc, anh ta đã bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt của đám người Lâm Ngạo Thiên thay đổi, tất cả đều không dám lên tiếng.
Vốn dĩ Lâm Hăng Chí đang bị thương, bây giờ lại bị nhốt ở trong nhà giam một thời gian, chỉ sợ lúc anh ta đi ra cũng không còn dáng vẻ con người nữa.
Lần này các chủ thật sự nổi giận.
“Lâm Ngạo Thiên!” Lâm Côn Luân khẽ quát một tiếng.
“Các chủ!”
Lâm Ngạo Thiên vội vàng đi lên.
“Hiện tại con gái của ông không rõ tung tích, mặc dù con bé có thế ở Giang Thành, nhưng cũng rất có thể không còn ở Giang Thành nữa, nhưng cho dù như thể nào, trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta đã không còn là đi tìm kẻ phản đồ Lâm Nhã Nam này nữa, mà chính là phải dạy dỗ cho kẻ ngông cuông bác sĩ Lâm kia một bài học.” “Ý của các chủ l “Tôi dự định phái ông tự mình đi đến Giang Thành, dạy cho. bác sĩ Lâm kia một bài học.”
Lâm Côn Luân nheo mắt nói. Hô hấp của Lâm Ngạo Thiên dồn dập, sau đó ông ta vội vàng cúi đầu nói.
“Các chủ, chỉ sợ Lâm Ngạo Thiên không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm, cậu ta có thể đánh ngang cơ với Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, điêu đó chứng minh thực lực của cậu ta vượt xa tôi, hơn nữa ngay cả Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ cũng thu cậu ta làm học trò, cho cậu ta chỗ dựa, sao tôi có thể đối phó với hai người này chứ?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên