Hơn nữa… Tốc độ của những người này cũng không chậm. “ÁI ư Một người gào thét như đã thú nhào về phía Phong Thanh Vũ.
“Nhất Diệp Bình Xuyên!”
Phong Thanh Vũ gầm lên, ngón tay của ông ta khẽ động, đầu ngón tay bắn ra một luồng hơi thở giống như lá cây vậy, trực tiếp cắt qua cổ của người kia.
Ánh mắt của người kia trở nên ảm đạm, lập tức không còn hơi thỏ nữa.
Thế nhưng người bên cạnh đã đến gần, một tay móc về phía trái tim của Phong Thanh Vũ.
“Thật đúng là quá chậm, quá chậm, đám con chó con mèo. như các người, ở trước mặt ông già này chỉ giống như ốc sên mà thôi.”
Phong Thanh Vũ cười to một tiếng, vung tay ra, tuy là ra tay sau, nhưng lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Phụt phụt.
Trái tim của người kia bị Phong Thanh Vũ móc ra, mà đúng vào lúc này, lại có người khác đánh tới.
Phong Thanh Vũ vô cùng thành thục, dễ dàng chống đỡ, cho dù đối phương rất đông người, lại không thể chạm vào người ông ta một xíu nào.
Nhưng đúng vào lúc này, bịch bịch.
Bên vai phải của Phong Thanh Vũ đột nhiên truyền đến một cảm giác đau xé rách tim gan.
“ÁI” Ông ta phát ra những tiếng kêu đau đớn, vội vàng nhìn về phía bên phải.
Lúc này ông ta mới phát hiện ra, người vừa bị ông ta móc tim kia, thế mà không chết, ngược lại còn ra sức nhào đến, cắn mạnh lên bả vai của ông ta, một miếng thịt rơi xuống. Đồng thời người bị lưỡi dao từ sóng khí cắt đứt cổ họng cũng không lập tức chết đi, “người đàn ông” đó nhân cơ hội đến gần, đồng thời há to miệng cắn Phong Thanh Vũ. “Ừm… Đồ khốn kiếp, khốn kiếp!”
Phong Thanh Vũ giận tím mặt, ông ta điên cuồng giấy dụa, mạnh mẽ ném những người này ra.
Hai người này bị ông ta ném mạnh xuống đất, lúc này bọn
họ đã hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, hoàn toàn chết đi.
Thế nhưng cũng trong lúc này, đám “người đàn ông” còn lại cũng đã đến rất gần.
Bàn tay còn cứng rắn hơn sắt thép, sắc bén hơn cả đao kiếm hướng về phía Phong Thanh Vũ.
Đồng tử của Phong Thanh Vũ co rụt lại, muốn né tránh, lại phát hiện ra mình đã không còn chỗ để trốn.
Xung quanh đều là người, ông ta đã giống như chim trong lồng giam.
Tất cả những thứ này đều được đối phương thiết kế xong. “Tiền bối, để tôi đến cứu ngài.”
Lâm Dương không nhãn nại được nữa, tăng nhanh tốc độ, lập tức xông lên phía trước, muốn giải vây cho Phong Thanh Vũ.
Thế nhưng đúng vào lúc này, ầm một tiếng.
Một tia sáng màu xanh lam đột nhiên từ trên người Phong Thanh Vũ bộc phát ra, sau đó là một cơn gió lốc.
Tất cả những đệ tử của Hồng Nhan Cốc đang đứng cạnh ông ta đều bị cuốn vào bên trong cơn gió lốc này, cơ thể của từng người đều bị nghiền nát thành bột phấn, chết thảm ngay tại chỗ.
Bước chân của Lâm Dương dừng lại, anh hơi giật mình, khó mà tin được.
Đó là chiêu thức của Phong Thanh Vũ.
Tất cả đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở xung quanh đều bị ông †a giết chết ngay tại chỗ.
Thế nhưng lúc này đây, cả người của Phong Thanh Vũ cũng đều là máu me, nửa quỳ trên mặt đất, không còn hơi thở. “Cứu thầy ư? Ồ, đồ đệ ngoan, con xem thường vi sư à? Dù sao thầy của con đường đường là Đạo Hoàng, nếu như ngay cả mấy con chó con mèo của Hồng Nhan Gốc này cũng không xử lý được, sao còn có thể làm thầy của con được chứ?” Phong Thanh Vũ vừa thở hổn hển vừa nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên