“Nếu đã như thế, Hồng Nhan Cốc nhất định sẽ không buông tha cho bác sĩ Lâm kia, đến khi đó, đại năng xuất cốc, đuổi giết đến Giang Thành, tôi muốn xem vị bác sĩ Lâm cao cao tại thượng không ai bì nổi kia ngăn cản như thế nào,ha ha ha.. ”
“Đây đúng là diệu kế”
“Làm như thế nhà họ Lâm chúng ta cũng bớt đi một mối họa”
“Người bên cạnh nhao nhao khen ngợi, vẻ mặt Lâm Ngạo Thiên thì buồn thiu.
“Ba à, ba có chuyện gì mà vui như thế?”
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi tóc ngắn ăn mặc bình thường bước nhanh đến hỏi.
“ồ, là Minh Triết đấy hả con, con đến đây làm gì thế?” Lâm Côn Luân thu hồi lại nụ cười, lên tiếng hỏi.
“Ba à, bên kia vừa mới truyền tin tức đến, bọn họ nói là phát hiện ra một số dấu vết lạ”
Lâm Minh Triết nhỏ giọng báo cáo.
“Bên kia ư?” Sắc mặt của Lâm Côn Luân trâm xuống.
*Ý của con muốn nói đến… Lâm Anh Hùng…”
“Vâng” Lâm Minh Triết âm thầm gật đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì? Là ai để lộ ra tin tức gì à?” Lâm Côn Luân tức giận, ông ta khẽ quát một tiếng.
“Nhanh chóng đi thăm dò cho ba, nhìn xem là kẻ nào dám ngấp nghé thiên tài của nhà họ Lâm chúng ta! Sau đó nhanh chóng di chuyển địa điểm, nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Lâm Anh Hùng, đồng thời che giấu tất cả những tin tức liên quan đến cậu ta! Đây chính là con át chủ bài để nhà họ Lâm chúng ta có thể tung hoành trên đại hội, đứng trên quần hùng, nếu như cậu ta xảy ra bất trắc gì, bên phía gia chủ và nguyên lão, chúng †a không thể bàn giao được”
“Vâng thưa ba” Lâm Minh Triết vội vàng cúi đầu đi xuống.
Lúc này, điện thoại di động được để trong túi quần của Lâm Ngạo Thiên đổ chuông, sắc mặt của ông ta thay đổi, vội vàng tìm cớ rời đi.
Lâm Ngạo Thiên lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt căng thẳng, ấn nút nghe máy.
“Chủ tịch Lâm!” Lâm Ngạo Thiên thận trọng gọi một câu. “Tại sao người của Hồng Nhan Cốc lại đến tìm tôi?” Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lẽo của Lâm Dương.
Lâm Ngạo Thiên trầm mặc.
“Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy ông có một xíu do dự nào, nếu không, tôi sẽ cúp máy, mà sau khi tôi cúp máy, trong đêm nay, ông sẽ nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh hỏa tốc, trong bưu phẩm đó có chứa gì, chắc hẳn ông rõ ràng” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Hô hấp của Lâm Ngạo Thiên run lên, lập tức nói.
“Là do Lâm Côn Luân sắp xếp”
“Sắp xếp như thế nào?”
“Ông ta giới thiệu con gái của tôi cho Hồng Nhan Cốc, đồng thời cũng tuyên bố Nhã Nam, con bé hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn người mới của Hồng Nhan Cốc, vì thế Hồng Nhan Cốc đã đi đến Giang Thành tìm cậu để đòi người. Trên thực tế, Lâm Côn Luân cũng không chắc chắn 100% chuyện con gái của tôi đang ở chỗ cậu, nhưng mục đích ông ta làm như thế là muốn mượn tay cốc chủ của Hồng Nhan Cốc xử lý cậu” Lâm Ngạo Thiên nhỏ giọng nói.
“Thật ư? Thật đúng là thú vị, xem ra đối với nhà họ Lâm, tôi đã quá nhân từ rồi”
“Chủ tịch Lâm, khi nào thì cậu thả con gái tôi?” Lâm Ngạo Thiên vội vàng hỏi.
Thế nhưng lúc này đầu dây bên kia điện thoại lại vang lên những tiếng tút tút tút. “Chuyện này..” Lâm Ngạo Thiên siết chặt tay, ông ta không cam lòng nhưng lại chẳng thể làm gì. “Lâm Ngạo Thiên, Lâm Ngạo Thiên!” Lúc này có tiếng gọi ầm ï, Lâm Ngạo Thiên giật mình, vội vàng chạy đến. “Các chủ có gì dặn dò” Lâm Ngạo Thiên cung kính nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên