“Chuyện của Hồng Nhan Cốc cũng xem như là công lao của ông và Nhã Nam, ông có thể phái người truyền tin cho Nhã Nam biết, để cho con bé quay về, gia tộc sẽ xử lý nhẹ”
Lâm Côn Luân nói.
Có thể cho chủ tịch Lâm ở Giang Thành một lời cảnh tình, chuyện của Lâm Nhã Nam, đương nhiên không tính là gì.
“Cảm ơn các chủ.” Lâm Ngạo Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng trong lòng ông ta lại không vui nổi.
“Mặt khác, vị trí của Lâm Anh Hùng đã bị lộ, hơn một tiếng nữa, tôi sẽ cùng người của gia chủ sắp xếp một nơi mới, ông cùng với đám người Lâm Minh Triết, Lâm Hoàng Nhân đi dàn xếp chuyện của Lâm Anh Hùng “Các chủ yên tâm đi, cứ để tôi lo” Lâm Ngạo Thiên cung kính nói, sau đó xoay người rời đi.
Trên một con đường núi hiểm trở, đám người Lâm Ngạo Thiên, Lâm Minh Triết đang đi dọc theo con đường này, đi về phía trước.
Phía sau bọn họ là một đội ngũ của nhà họ Lâm.
Giữa đội ngũ đó là một chiếc kiệu nhỏ được mấy người khiêng lên.
Chiếc kiệu này vô cùng xa hoa, viền vàng lưu ly, dùng rồng để khắc làm hoa văn, cho dù là cách ăn mặc của người khiêng kiệu cũng rất sang trọng, vô cùng khí thế. Nơi này là một khu vực không người, đã cách xa Yến Kinh.
Tất cả mọi tín hiệu ở đây đã bị che chắn, mà trên người bọn họ cũng chẳng có một thiết bị điện tử nào, cho dù là điện thoại di động cũng không mang theo.
Mục đích của việc này chính là muốn che giấu tung tích của Lâm Anh Hùng, để cho anh ta có thể tiếp tục tu luyện ở một nơi an toàn, tăng cường thực lực của mình.
Nhà họ Lâm đã đặt cược tất cả lên người Lâm Anh Hùng, nếu như bị những người khác phát hiện ra sự tồn †ại của Lâm Anh Hùng, tất nhiên sẽ đưa đến họa sát thân.
Ai cũng không muốn để tuyệt thế cường giả như vậy giết chết người bên mình ở trong đại hội, nhưng do quy định của đại hội, bọn họ không thể tùy ý tham dự vào, vì thế cần phải loại trừ những mối đe dọa tiềm ẩn, bọn họ nhất định phải ra tay trước khi đại hội được tổ chức.
Đây cũng là một trong những chuyện quan trọng của rất nhiều tông môn và thế gia.
Che giấu kín nhân tài của gia tộc mình.
Bởi vì có rất nhiều gia tộc đã bắt đầu tiến hành ám sát với những hạt giống của gia tộc khác.
“Chúng ta đang đi đâu thế?”
Trên đường đi, Lâm Hoàng Nhân mặc áo đạo bào màu đỏ không nhịn được, hỏi.
“Ở sâu trong ngọn núi hoang này, ở một nơi có Ngọc Tuyền” Lâm Minh Triết đáp.
“Ngọc Tuyền ư? Nơi này phát hiện ra Ngọc Tuyền hả?” Lâm Hoàng Nhân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng thế, ngay tại đầu tuần vừa phát hiện ra, Ngọc Tuyền tự nhiên nhất, không chút ô nhiễm, nếu như vị này có thể vào Ngọc Tuyền tu luyện, tất nhiên sẽ là làm ít công to” Lâm Minh Triết cười nói.
“Thật tốt” Lâm Hoàng Nhân cảm thán không thôi, đồng thời cũng cảm thấy hâm mộ.
Tất cả tài nguyên của gia tộc đều dồn hết vào người này, người ngoài, có ai mà không ghen ty chứ? Chỉ tiếc rằng thiên phú của mình không bằng đối phương, không được hưởng đãi ngộ như thế.
“Lâm Ngạo Thiên, chờ một lát nữa sắp xếp xong xuôi, ông lập tức xếp những người còn lại vào mỗi một con đường quan trọng trên ngọn núi hoang này, ngày đêm canh chừng, nếu như có người lạ mặt xuất hiện, giết chết không tha, biết không?” Lâm Minh Triết dặn dò.
Nhưng Lâm Ngạo Thiên lại cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì, có chút không tập trung cho lắm.
“Lâm Ngạo Thiên, Lâm Ngạo Thiên?”
Lâm Minh Triết liên tiếp gọi mấy lần, lúc này Lâm Ngạo Thiên mới lấy lại được tỉnh thần.
“Hả? Có chuyện gì thế?”
“Có chuyện gì ư? Hừ, ông đang nghĩ gì thế? Những lời tôi vừa mới nói với ông, ông không nghe thấy à?” Lâm Minh Triết giận dữ nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên