“Mỗi… Mỗi tuần? Vậy Hồng Nhan Cốc có bao nhiêu người?”
Lâm Nhã Nam nghẹn họng nhìn trân trối nói.
Mọi người vây quanh ôn tuyền, cả đám đều có vẻ mặt mờ mịt như Lâm Nhã Nam.
Bọn họ không biết kế tiếp sẽ phải làm gì.
Nhưng càng khiến bọn họ thảo luận sôi nổi là Lâm Dương bên cạnh Lâm Nhã Nam.
“Sao có thể có đàn ông ở đây?”
“Không phải nói Hồng Nhan Cốc không thu nhận đàn ông sao? Người nọ tới đây làm gì?”
“Nói đi nói lại, người này đúng là đẹp trail Thực sự rất muốn nhìn gương mặt anh ta khi tháo kính ra, chắc chắn bộ dạng rất đẹp trai”
Mấy cô gái đỏ mặt, lén nhìn Lâm Dương.
Lúc này một người phụ nữ mặc đồ màu vàng đi vào khu vực ôn tuyền, sau đó im lặng ngồi trêu một cái ghế trước khu ôn tuyên, nhắm mắt dưỡng thần.
“Gia Linh?”
Lâm Dương nhận ra người phụ nữ này.
Nhưng không biết cô ta tới đây làm gì? Cùng lúc đó, lại có lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc ởi tới.
Dẫn đầu là một người phụ nữ tóc ngắn, cô ta vỗ tay, nói: “Được rồi, các vị sư muội, im lặng! Im lặng!”
Mọi người lập tức im lặng lại, nhưng hưng phấn trong mắt mỗi người không thế kìm nén lại.
“Chư vị sư muội, tôi tên là Triệu Minh Nguyệt! Có lẽ đây là lân đầu tiên mọi người gặp tôi, tôi là người phụ trách khảo hạch lân này của mọi người! Chỉ có người thông qua khảo hạch, mới có thể chính thức gia nhập Hồng Nhan Cốc chúng tôi!”
Triệu Minh Nguyệt nói.
“Sư tỷ Triệu Minh Nguyệt, chúng em sẽ cố gắng!”
“Em nhất định có thể thông qua khảo hạch!”
Mọi người nhao nhao nói, càng trở nên hăng hái hơn. “Mọi người đều đến từ các thế gia khác nhau, mỗi người đều có điều kiện gặp may mắn, Hồng Nhan Cốc chúng †ôi chọn lựa người tới đây, cũng là vì mọi người đạt tiêu chuẩn khảo hạch, cho nên tôi tin mọi người đều có thể thông qual”
Triệu Minh Nguyệt híp mắt cười nói: “Được rồi! Bây giờ bắt đầu khảo hạch đi, mời mọi người xếp hàng hẳn hoi, tự động tiến vào trong ôn tuyền này, đi từ phía nam tới phía bắc của ôn tuyền này, người có thể thuận lợi đi tới, có thể trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc chúng tôi rồi!”
“Đơn giản như vậy sao?”
Mọi người cảm thấy rất khó tin.
“Đúng vậy, đơn giản như thế thôi! Mọi người có thể bắt đầu!”
Triệu Minh Nguyệt cười nói.
Đám phụ nữ nghe thấy thế, lúc này như đánh tiết gà. Bọn họ còn tưởng là khảo hạch có độ khó cao lắm cơi Người phụ nữ đứng đầu không do dự nữa, trực tiếp nhảy vào trong ôn tuyền, tiến về phía trước.
Rất nhanh cô ta đã đi được năm sáu mét.
Mọi người ở trêu bờ đều lộ ra tươi cười.
Chuyện đơn giản như thể, có thể xưng là khảo hạch sao? Khảo hạch của Hồng Nhan Cốc này cũng quá như trò trẻ con rồi? Trong đầu mỗi người đều có ý nghĩ như thế. Nhưng mà Lâm Dương cảm thấy không thích hợp.
Anh nhìn chằm chăm nước ôn tuyền kia, cảm thấy lạ chỗ nào đó, cũng nhìn chằm chằm cô gái kia, không hiểu sao trái tim vô cùng thấp thỏm.
“Hồng Nhan Cốc này thật nhàm chán! Khảo hạch gì chứ, căn bản chính là đang lãng phí thời gian.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên