“Chính là cô chuyện gì cũng không nhớ, chuyện gì cũng không biết, nhưng cô nhất định phải nhớ rõ tôi! Biết tôi là ail”
“Vì sao? Tôi làm như không nhớ gì hết, không phải đơn giản hơn một chút sao? Chẳng lẽ anh sợ người của Hồng Nhan Cốc đuổi anh đi? Yên tâm đi, anh ở lại đây không đi, bọn họ không dám làm gì anh đâu!”
Lâm Nhã Nam nói.
Lâm Dương lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi nên nói cô ngốc hay đơn thuần đây? Cô cảm thấy đám người hung tàn độc ác như Hồng Nhan Cốc, sẽ giảng đạo lý với tôi sao? Nếu cô mất trí nhớ rồi, bọn họ sẽ trực tiếp giết tôi, sau đó dẫn cô đi tẩy não, khiển cô trở thành người của bọn họi”
“Hả? Giết… Giết anh luôn sao?”
Toàn thân Lâm Nhã Nam run lên, khí lạnh tuôn lên tận trán, khiến cô ta không khỏi run lên.
“Cô gái lúc trước nghe nói cô muốn dẫn tôi vào cốc, sẽ đồng ý nhanh như vậy, là vì cô ta chuẩn bị xử tôi ở trong này rồi!”
Lâm Dương trâm giọng nói: “Cô nghe đây, thông qua khảo hạch, nhất định phải nhận ra tôi! Như vậy bọn họ mới không có lý do ra tay với tôi! Tôi cũng mới có lý do ở lại Hồng Nhan Cốc, nếu không chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp!”
“Được, Lâm sư huynh, anh yên tâm đi!”
Lâm Nhã Nam nghiêm túc gật đầu.
Đám phụ nữ lần lượt đi xuống.
Lâm Dương cũng châm cứu xong.
Anh thở ra một hơi, nhưng hai tay nắm chặt lại, muốn ra †ay nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Nhìn một đám thiếu nữ như hoa chết đi trước mặt mình, tất nhiên là trong lòng anh vô cùng thống khổ và không đành lòng.
Nhưng anh bất lực.
Nơi này là Hồng Nhan Cốc, anh ra tay cản trở chuyện này, cũng không thể đưa các cô gái này an toàn rời khỏi Hồng Nhan Cốc! Anh lắc đầu, lại nhìn Gia Linh ngồi đối diện, khóe mắt cô ta cũng tràn ra nước mắt, cô ta nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng này.
“Được rồi, kế tiếp!”
Lúc này Triệu Minh Nguyệt lại kêu lên.
Toàn thân Lâm Nhã Nam run rẩy.
Đến lượt cô ta rồi…
Đôi mắt Lâm Nhã Nam mở to, toàn thân run rẩy lợi hại hơn.
Nhìn nước ao chậm rãi nhuộm đỏ, trong đầu cô ta trống rỗng.
Cô ta cảm thấy hai chân mình rất nặng, giống như bàn chân và mặt đất dính vào nhau, làm thế nào cũng không nâng lên nổi.
“Sao thế? Vì sao còn không nhanh đi xuống, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi giúp cô?”
Triệu Minh Nguyệt la lên, trêu mặt lộ ra không vui.
Lâm Nhã Nam run run, cẩn thận nhìn Lâm Dương một cái.
“Sư huynh, tôi… Tôi đi xuống thật sự không sao chứ?” “Đương nhiên, nhưng cô phải bình tĩnh lại! Đừng khẩn trương như vậy, nếu không sẽ bị bọn họ nhìn ra được sơ hởi”
Lâm Dương nhỏ giọng nói: “Tin tưởng mình! Cô nhất định có thể làm được!”
Lâm Nhã Nam hít sâu một hơi, không có lựa chọn, chỉ có thể chậm rãi đi xuống.
Râm! Nước rất nóng, nhưng Lâm Nhã Nam lại cảm thấy lanh thấu xương.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên