Cô ta nhìn chằm chằm phía trước, biết nếu xuống nước đi chậm rãi, chắc chắn sẽ chết rất khó coi, kết quả là cô †a dùng lực vèo một tiếng.
“ÁI”
Liên chạy vê phía đối diện nước thay da E-niờ lạt Eiain TS %4y saiLkp đổi thịt.
Ào àol Nước ao bị cô ta đẩy rung động rào rào.
Lâm Nhã Nam trực tiếp nhắm mắt lại, chạy về phía trước, mà vừa chạy vừa kêu to.
Giống như nước ao khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Các đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở xung quanh nhao nhao nhìn cô ta, cả đám cau mày.
Cuối cùng.
Râm! Lâm Nhã Nam đâm phải thứ gì đó, người “ôi” một tiếng ngã vào trong ao nước, lúc này cô ta mới không nhịn được mở mắt ra.
Nhưng thấy mình đi tới tận cùng ao thánh và đến chỗ tảng đá rồi.
Đến nơi rồi sao? Lâm Nhã Nam kinh hãi, lập tức ý thức được gì đó, người đứng bật dậy, sau đó ngơ ngác nhìn đẳng trước.
Ba bốn giây sau, cô ta hơi cứng ngắc bò từ trong ao ra. “Thông qua rồi sao?”
“Chúc mừng em, sư muội! Em đã trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc chúng ta rôi! Người đâu, lập †ức đưa cô ấy đi thay quần áo!”
Triệu Minh Nguyệt mở miệng nói.
Hai đệ tử nữ lập tức đi tới.
Lâm Nhã Nam ra vẻ mê mang, chuẩn bị đi cùng bọn họ. Bỗng nhiên cô ta giả bộ nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt khẩn trương la lên: “Kỳ Lân đâu? Kỳ Lân đâu? Kỳ Lân ở đâu rồi? Tôi… Tôi muốn Kỳ Lân..”
Cô ta vèo một tiếng đột nhiên ôm đầu, giống như vô cùng đau đớn.
Đệ tử nữ của Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh hoảng sợ. Lâm Dương hiểu ý, lúc này sải bước tiến lên trước.
“Cô Nhã Nam, cô không sao đấy chứ?”
Lâm Dương thân thiết nói.
“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Không phải nói người nào đi qua ao thánh xong sẽ mất đi trí nhớ sao? Vì sao Lâm Nhã Nam này còn có thể nhớ được người đàn ông này?” Vẻ mặt đệ tử nữ ở bên cạnh kinh ngạc, đè thấp giọng hỏi Triệu Minh Nguyệt.
“Chị cũng không rõ lắm”
Triệu Minh Nguyệt cũng mờ mịt, đôi mắt lạnh lùng.
Mà vào lúc này, Gia Linh đột nhiên đứng dậy.
“Chức năng của nước ao này là lãm hỗn loạn lối suy nghĩ của con người, không phải là xóa sạch đi, nếu đại não không bị ảnh hưởng hoàn toàn, vẫn còn một chút trí nhớ còn sót lại!”
Gia Linh nói.
Đám đệ tử lập tức hiểu ra.
“Vậy sư tỷ… Làm sao bây giờ?”
Triệu Minh Nguyệt nhướng mày, đi tới bên cạnh Gia Linh, nhỏ giọng nói: “Phía trêu dặn dò, cho dù Lâm Nhã Nam khảo hạch thành công hay thất bại, đều giết chết tên Kỳ Lân này! Nhưng nếu thành công, Lâm Nhã Nam không còn trí nhớ, không biết anh ta, giết chết anh ta sẽ không có ảnh hưởng gì đối với Lâm Nhã Nam, mà bây giờ Lâm Nhã Nam còn trí nhớ đối với anh ta, nếu chúng ta ra tay, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Lâm Nhã Nam, làm thế nào bây giờ đây?”
Gia Linh suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói: “Để Kỳ Lân đi đi” “Đi sao? Không đi được! Điều kiện Lâm Nhã Nam nguyện ý gia nhập Hồng Nhan Côc chúng ta là muốn Kỳ Lân ở lại bên cạnh cô ta! Sao cô ta có thể để Kỳ Lân rời đi?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên