TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2690

“Mình phải đi về tắm nước nóng mới được Mọi người hoan hô, đi theo đường cũ trở vê.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gọi âm ï truyền tới.

“Cô Mai Anh, cô Tuyết Hương, hai người đi đâu thế?” Những lời này vang lên, gương mặt mọi người lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Trịnh Mai Anh như bị sét đánh, ngây ngẩn tại chỗ, người giống như choáng váng.

“Chuyện này… Không có khả năng…”

Trịnh Mai Anh lẩm bẩm.

Mai Tuyết Hương và các đệ tử khác cũng ngây dại.

Đại não của mỗi người đều trống rồng.

Giống như nhìn thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Chỉ thấy trên con đường nhỏ bên kia có một bóng người chạy tới lân nữa.

Người đó đúng là Lâm Dương! Nhưng mà lúc này Lâm Dương không giống như vừa rồi.

Toàn thân anh đều là máu! Mà ở sau lưng anh là một thứ gì đó rất to.

Đợi anh tới gân đám Trịnh Mai Anh, thì lập tức ném thứ rất to kia xuống đất.

Vừa nhìn, rõ ràng là một lão hổ bị đánh chết! Đám Trịnh

Mai Anh kinh hãi lùi về sau theo bản năng.

“Cô Trịnh Mai Anh, hoa Ma Du cô cần đây!”

Lâm Dương lấy một đóa hoa màu đỏ trong túi áo ra, đưa tới nói.

“Thật sự là hoa Ma Du sao?”

Đại não của Trịnh Mai Anh ong ong, có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cô ta trợn to mắt nhìn Lâm Dương: “Thứ này chỉ sinh trưởng bên cạnh đầm lầy, anh… Đến bên cạnh đầm lầy phía trước rồi sao?”

“Đến rôi, nhưng mà nói đi nói lại, nơi đó có quá nhiều khí độc!”

“Đã có khí độc, vậy sao anh có thế không bị sao? Còn… Còn giết được con hổ già này? Người bình thường tuyệt đối không thể làm được, anh… Rốt cuộc là anh làm kiểu gì thế?”

Trịnh Mai Anh run rẩy hỏi, rất muốn biết đáp án.

Nhưng mà Lâm Dương lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Thưa cô, tôi chỉ giúp các cô hái thuốc về thôi, vê chuyện của tôi, tôi không cân thiết phải nói cho các cô nghe†”

“Anh..”

Trịnh Mai Anh cảm thấy khó thở, nhưng không biết phản bác thế nào.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta sang một bên.

“Sư tỷ, xem ra dựa vào khí độc và dã thú sẽ không giết được anh ta, quanh đi quấn lại, vẫn nên dựa vào quái nhân kia thì hơn!”

Một người phụ nữ tóc dài nhỏ giọng nói.

“Vậy em có ý kiến gì?”

Trịnh Mai Anh tức giận hỏi.

“Nếu hôm nay quái nhân kia không ở đây, không bằng chúng ta tạm về trước, để cho anh ta sống lâu thêm mấy ngày, chúng ta lại xin với cốc, ba ngày sau sẽ tới hái thuốc nữa, thế nào?”

Người phụ nữ đề nghị.

Trịnh Mai Anh nghe thấy thế, chân chừ một lát rồi im lặng gật đâu.

“Thôi, một khi đã như vậy, vậy thì nghe lời eml”

Trịnh Mai Anh rất không tình nguyện vẫy tay với Lâm Dương: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm rất tốt! Đi thôi, chúng †a trở về đi!”

“Bây giờ trở vê sao?”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full