“Sao thế? Anh còn muốn ở đây một đêm à?”
“Không phải, tôi chỉ thấy hình như các cô không hái được thứ gì.”
“Bớt nói linh tỉnh đi!”
Trịnh Mai Anh chẳng muốn giải thích, thâm mắng một tiếng, dẫn người xoay người rời đi.
Nhưng khi bọn họ vừa mới quay người lại, mới bất ngờ phát hiện, phía sau bọn họ… Có một người đang đứng! Tất cả mọi người bị dọa sợ.
Nhất là đám người Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương, cơ thể bọn họ căng cứng lại, cả người giống như sắp điên rồi, gương mặt đều đã trở nên xanh mét.
“Là quái nhân!”
Cuối cùng cũng có người phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
“ÁI”
“Cứu mạng “Không!” vững, đặt môug ngôi lên trêu bùn ướt sũng, vô cùng sợ hãi.
“Hửm?”
Vẻ mặt của Lâm Dương mờ mịt, anh liếc mắt đánh giá bóng người kia một cái.
Chỉ thấy đó là một người tóc tai bù xù.
Không nhìn ra được là nam hay nữ, quần áo rách tung †óe, trêu dưới thì đầy bùn đất, nhưng mà hình như tuổi khá lớn, trong mái tóc dài xõa tung có xen lân cả tóc bạc, nhưng càng có nhiều tóc bị bùn đất dính vào hơn. Bộ dạng này căn bản chính là dã nhân.
Dưới tóc mái xõa tung, là một đôi mắt lạnh lùng và sắc bén.
“Cứu mạng!”
Cuối cùng một đệ tử không có gan đi đối mặt với người đáng sợ này, hét lên một tiếng rôi cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng khi cô ta muốn trốn đi.
Vùi Dã nhân kia đã nâng tay lên, cách không đánh vê phía người cô †a.
Phốc! Ngực của đệ tử kia lập tức bị khí lưu đánh xuyên qua, xương cốt nội tạng đều bị đánh nát bay ra.
Miệng há to, trợn to mắt ngã xuống đất mà chết, chết không nhắm mắt, vô cùng thê thảm! “Cái gì?”
Đám người còn lại sợ tới mức toàn thân run lên, liên tục thét chói tai.
“Sư tỷ!”
Mai Tuyết Hương đờ đẫn gọi một tiếng, cuối cùng không nói nên lời.
Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lão, hai chân như rót đầy trì, không thể di chuyển được.
Trịnh Mai Anh cũng như vậy, cô ta run lẩy bấy nhìn dã nhân, mồ hôi to như hạt đậu ở trêu mặt chảy xuống như mưa rơi.
Nhưng mà cô ta coi như không mất đi lý trí, nghiến răng một cái, dùng hết toàn lực quỳ hai gối xuống.
“Mong tiền bối tha cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin ngài mà tiền bối!”
“Tiên… Tiên bối xin thứ tội, chúng tôi không cố ý xâm nhập nơi này đâu, mong tiên bối bớt giận, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, mong tiền bối tha cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin ngài tiên bối!”
Đám người còn lại thấy thế, cũng nhao nhao quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Tiên bối, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, thả chúng tôi đi đi!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên