Nói là dã nhân, nhưng không phải là dã nhân chân chính! Ông ta vẫn có thể nghe hiểu tiếng người! Những lời này vừa vang lên, động tác của dã nhân cứng đờ, liếc mắt nhìn người mới nói chuyện.
Là Lâm Dương! Chỉ thấy anh tiến lên trước vài bước, một †ay kéo lấy Mai Tuyết Hương, bảo vệ sau người.
Mai Tuyết Hương sửng sốt: “Kỳ Lân? Anh… Anh làm gì thế?”
“Cô Tuyết Hương, lúc trước cô giúp tôi, lần này đổi thành tôi giúp cô đi!”
Lâm Dương bình tĩnh nói, nhìn dã nhân kia: “Người phụ nữ này, ông không thể giết!”
“Ngay cả cậu tôi cũng sẽ giết, vì sao cô ta không thể giết?”
Dã nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương nói. Giọng nói như cục đá ma sát nhau, rất khó nghe.
“Nhìn bộ dạng thì không thể thương lượng rồi!”
“Hừ”
Dã nhân không dong dài với Lâm Dương, trực tiếp đánh về phía ngực anh.
Quả nhiên là bàn tay này không đơn giản, bàn tay chưa tới, chưởng phong khủng bố đã giáng xuống, giống như thanh chùy thép ngàn cân đánh về phía ngực anh.
Nếu đổi lại là người bình thường, ngực đã bị đánh ra thành cái lỗ thủng rồi.
Nhưng Lâm Dương vô cùng bình tĩnh, trực tiếp giơ cánh †ay lên, ngăn cản chưởng phong đánh tới! Cho dù chưởng phong rất hung mãnh, nhưng đánh lên cánh tay của Lâm Dương, thật sự không xảy ra bất cứ chuyện gì! Lâm Dương coi như không thấy công kich của dã nhân. “Cái gì?
Đám Trịnh Mai Anh trợn mắt há miệng.
Dã nhân cũng hơi bất ngờ.
“Tôi còn tưởng ông lợi hại cỡ nào cơ? Không nghĩ tới chỉ có chút thực lực đó, thật sự khiến người ta thất vọng!” Lâm Dương lắc đầu, bộ dạng bất đắc đĩ và mất mát. Dã nhân không hé răng, nhưng phân nộ và sắc bén ở sâu trong đôi mắt càng dày đặc hơn.
“Chết đi!”
Ông ta gầm nhẹ một tiếng, chưởng hóa thành quyền, tiếp tục tấn công Lâm Dương.
Lực đạo lân này mạnh hơn trước ba bốn lân! Xem ra dã nhân đã thật sự tức giận! Nhưng Lâm Dương không e sợ, trở tay đánh một quyên qua.
Rầm! Quyền lực bùng nổ, khí văn nở rộ, hiện trường bị khí văn xé tứ phân ngũ liệt, trở nên bừa bộn.
Mặt đất đều hơi rung động.
Một quyền này vẫn người nào cũng không thể làm gì người nào, nhưng dã nhân nhân cơ hội trở tay cào tới. Phốc! Máu tươi vẩy ra.
Da thịt chỗ ngực Lâm Dương bị nanh vuốt sắc bén xé rách! Lâm Dương liên tục lùi về sau, nhìn vết thương ở chỗ ngực mình, anh chỉ mỉm cười, không để ở trong lòng.
“Kỳ Lân, anh nhanh chữa trị cho mình đi, có khả năng trong móng tay của người này có độc!”
Mai Tuyết Hương vội vàng la lên.
“Không sao!”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Chút thương tổn đó, không làm gì được tôi đâu!”
Mai Tuyết Hương ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau, mới ngơ ngẩn hỏi: “Anh thật ngốc, anh không phải đối thủ của ông ta đâu, sao còn không đi?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cô, đợi tôi đánh lui người này, chúng ta lại trở vê”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên