Lâm Dương nói, âm thâm đâm một châm vào ngực, máu tươi ở ngực lập tức ngừng chảy, giống như sắp kết vảy rồi.
Thấy một màn như thế, mọi người vô cùng kinh hãi. Đây là thủ đoạn thần kỳ cỡ nào? Biến ma thuật sao? Nhưng mà không ai có thể trả lời nghi ngờ trong lòng bọn họ.
Chỉ thấy Lâm Dương vươn người nhảy lên, xông vê phía dã nhân.
“Kỳ Lân!”
Mai Tuyết Hương la lên, trong lòng cô ta vô cùng cảm động, tâm mắt không thể dời khỏi Kỳ Lân rồi.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người đàn ông vì mình mà ngay cả mạng sông cũng không cân! Cô ta cảm thấy trong lòng mình có cảm giác rất lạ.
Cảm giác này… Thật thần kỳ! Mà sâu trong đại não có thứ gì đó bị phủi bụi cũng đang chậm rãi thức tỉnh… Chỉ thấy Lâm Dương tiếp cận dã nhân, hai bên trực tiếp chiến đấu kịch liệt, ông tới tôi đi, tốc độ nhanh tới mức không ngừng đan vào nhau, tấn công phòng thủ lần lượt thay đổi! Đám người Trịnh Mai Anh nghẹn họng nhìn trân trối! “Không nghĩ tới… Vệ sĩ này của Lâm Nhã Nam, vậy mà lợi hại như thế?”
“Trời ạ, anh ta có thể so chiêu với tiền bồi… Quá khủng bố rồi?”
“Rốt cuộc là anh ta có thực lực gì?”
“Không biết, nhưng mà nhìn trước mắt, rõ ràng là không cùng cấp bậc với chúng ta”
Các đệ tử ấp úng nói, mỗi người đều vô cùng kinh hãi. “Mai Tuyết Hương, vì sao Kỳ Lân kia lại dũng cảm đứng ra? Chẳng lẽ… Anh ta thích em?”
Một đệ tử cẩn thận hỏi.
Toàn thân Mai Tuyết Hương căng cứng, sau đó trái tim đập điên cuồng.
“Các chị đừng suy nghĩ linh tỉnh, anh ấy chỉ báo đáp ân tình lúc trước em nói ra mà thôi! Sao có thể dễ dàng thích người nào như vậy được?”
“Hừ, chẳng trách lúc trước tiểu tiện nhân cô che chở anh †a như vậy! Hóa ra hai người đã sớm có gian tình!”
Trịnh Mai Anh tức giận, lạnh lùng nói.
“Sư tỷ, em… Em không có! Em và anh ấy trong sạch!” Mai Tuyết Hương vội vàng giải thích! “Bớt nói linh tỉnh đi! Các người có đi hay không? Nếu đi thì nhanh đi theo tôi!”
Trịnh Mai Anh nhỏ giọng nói, im lặng đứng dậy tính toán nhân lúc Lâm Dương đang đấu với dã nhân thì bỏ trốn khỏi nơi này.
Đám đệ tử hiểu ý, cũng nhao nhao đứng dậy.
Nhưng mà đúng lúc này… Rầm! Một âm thanh truyền ra. Sau đó chỉ thấy Lâm Dương liên tục lùi về sau, cơ thể run rẩy dữ dội.
Khi đứng thẳng lại, vậy mà anh liên tục phun ra máu tươi… Phốc! Máu tươi bản vào trung bùn đất, nhìn rất chói mắt! “Kỳ Lân!”
Mai Tuyết Hương vội vàng gọi.
Đám Trịnh Mai Anh run lên.
Chỉ thấy tầm mắt của dã nhân nhìn về phía người bọn họ.
“Sao thế? Mấy người các cô… Là muốn chạy trốn sao?” Dã nhân khàn giọng hỏi.
“Hả?”
Đám người Trịnh Mai Anh phát ra tiếng kêu hoảng sợ, cả đám ngã xuống đất, đã sợ tới mức không còn sức lực chạy trốn.
Mai Tuyết Hương cũng tuyệt vọng.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên