Bởi vì kim châm cứu cản đường, đám người Lâm Dương vội vàng chạy ra khỏi nơi này.
“Các người không trốn thoát được đâu!”
Dã nhân vội vàng đuổi theo.
Đám người liều mạng chạy trốn.
Nhưng sao tốc độ của bọn họ có thể là đối thủ của dã nhân.
“Không hay rồi! Con quái vật kia lại đuổi theo rôi!”
Một đệ tử khóc lóc kêu lên.
Gương mặt Trịnh Mai Anh trắng xanh hơn nhiều. “Không cần lo lắng, mọi người chạy đi, tôi… Tôi ở phía sau cản cho mọi người…”
Lâm Dương yếu ớt kêu lên.
“Kỳ Lân! Anh không thể đi, anh sẽ chết mất!”
Mai Tuyết Hương khóc nói.
“Không sao, tôi vốn là vệ sĩ, huống chỉ đàn ông vốn nên bảo vệ phụ nữ, không phải sao?”
Lâm Dương cố nở nụ cười nói.
Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương và đám phụ nữ nhìn gương mặt trắng xanh nhiễm chút máu nở nụ cười, trái †im không khỏi run lên.
“Chết đi”
Dã nhân đánh một quyền tới.
“ĐI Lâm Dương trực tiếp đẩy bọn họ, trở tay đánh một chưởng về phía dã nhân.
Rầm! Quyên chưởng cùng đến.
Răng rắc! Giống như âm thanh xương gấy vang lên trêu cánh tay Lâm Dương.
Dã nhân tạm thời bị ngăn cản.
Nhưng một giây sau, quả đấm của dã nhân lại đánh tới. † Lâm Dương dữ tợn, nhưng Gương mặ không đi chăn, trái lại một tay chế trụ bả vai của dã nhân, lại dùng đầu đánh mạnh vào đầu dã nhân.
Cộp! Bụng Lâm Dương bị tập kich, miệng phun ra máu tươi, nhưng anh không dừng tay.
Râầm! Gái gáy của dã nhân bị đánh một cái, bị đánh ngã lăn xuống đất.
Nhưng mà lúc này không nhanh chóng đứng dậy.
Còn Lâm Dương, giỗng như đã không chống đỡ nổi, toàn thân vô lực ngã xuống đất.
“Kỳ Lân!”
Đám Mai Tuyết Hương, Trịnh Mai Anh vội vàng đỡ lấy anh, nhân lúc dã nhân còn chưa đứng dậy, cuống quýt chạy ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, đã nhân đứng dậy lần nữa.
Ông ta ngắm nhìn bả vai mình, chỗ đó căm ba kim châm cứu.
“Kim châm cứu phong huyệt? Đúng là rất thú vị! Xem ra người thanh niên kia là một võ y không tệ…”
Trong đôi mắt dã nhân kia lóe lên dữ tợn, không lại đuổi theo, xoay người rời đi.
Phía trước là cửa cấm địa, chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi cấm địa, dã nhân sẽ không đuổi giết.
Mấy người phụ nữ mang theo Lâm Dương liều mạng chạy, cả đám thở hổn hển, toàn thân lây lội, vô cùng chật vật, nhưng không có người nào dừng lại.
Mãi đến khi đến dưới một cây đại thụ bên cạnh cấm địa. Râm! Đám người Mai Tuyết Hương, Trịnh Mai Anh nhao nhao ngã xuống đất, hoàn toàn mệt rã rời.
Lâm Dương cũng ngã xuống đất, không nhúc nhích chút nào, giống như chết rồi
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên