Kỳ Lân là hy vọng cuối cùng của bọn họ, nếu ngay cả anh cũng không đối phó được người này, vậy bọn họ có thể làm gì được đây? “Đều tới đây đi, tôi sẽ để mấy người chết toàn thây!”
Dã nhân bình tĩnh nói, mà tay đã giơ lên.
Trêw ngón tay đều là máu tươi, móng tay thon dài nhìn còn đáng sợ hơn lợi trảo của dã thú.
“Đừng! Đừng mài! Tiền bối, đừng giết chúng tôi! Cầu xin ông đừng giết chúng tôi!”
Trịnh Mai Anh nơm nớp lo sợ, run rẩy la lên.
Chuyện bọn họ có thể làm là cầu xin tha thứi Nhưng dã nhân này căn bản không nghe bọn họ xin tha, tiếp tục tiến lên, không có ý dừng lại, sát ý ở trong mắt càng trở nên nồng đậm hơn.
“Được rồi, ngủ ở đây đi!”
Dã nhân bình tĩnh nói, tay đã nâng lên vươn về phía đám Trịnh Mai Anh.
“Đừng mài”
Trịnh Mai Anh sợ tới mức nhắm mắt lại, cả người cuộn tròn.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vùi Một bóng người xuất hiện trước người cô ta, trực tiếp chặn một kich kia.
Đám người Trịnh Mai Anh ngây ngẩn cả người, vội vàng dời mắt nhìn.
Mới phát hiện là Kỳ Lân! “Kỳ Lân!”
Mai Tuyết Hương xông tới, ôm lấy cổ anh.
Mới phát hiện ngực Kỳ Lân có vết cào dữ tợn, máu tươi ô ạt chảy ra, vô cùng khủng bố.
“Hửm?”
Trong mắt dã nhân lộ ra bất ngờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, lại một trảo đánh về phía trái tim anh. “Cậu đã muốn chết, vậy tôi thành toàn cho cậu! Trái tim của cậu, thuộc về tôi rồi!”
Dã nhân phát ra tiếng khàn khàn.
Nhưng lần này, khi dã nhân tấn công tới, ông ta bị một †ia sáng màu bạc rất nhỏ đâm trúng tay của mình.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhanh như tia chớp, căn bản khiến người ta không thể phòng bị.
Dã nhân cũng như vậy! Phập! Tia sáng màu bạc kia biến mất vào trong.
Bàn tay đang đánh tới của ông ta xuất hiện tạm dừng rất nhỏ.
Lâm Dương thừa thế đánh một quyền qua.
Rầm! Lúc này dã nhân bay ngược lại, ngã mạnh xuống mặt đất.
Một màn này khiến mọi người sợ ngây người.
“Nhanh… Đi thôi!”
Lâm Dương bất chợt xoay người hét lên với đám Trịnh Mai Anh.
Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương cùng run lên, lập tức lấy lại tinh thần, giống như phát điên lao ra khỏi cấm địa. Tất nhiên là đã nhân không cam lòng, ông ta vội vàng đứng dậy.
Vù vù vùi! Lại có vài tia sáng màu bạc đánh về phía ông 1a.
Nhưng Mai Tuyết Hương và đám Trịnh Mai Anh quay lưng về phía ông ta trốn, cho nên bọn họ không nhìn thấy tia sáng màu bạc này.
Dã nhân hơi né tránh, tránh sang một bên, nhìn mấy tia sáng màu bạc mới đâm trúng tay, đôi mắt dưới mái tóc xõa tung lóe lên sắc bén.
“Kim châm cứu ư?” Ông ta ngẩng đầu một lần nữa
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên