“Chịu chết? Bé gái, chỉ dựa vào cô không giết được tôi đâu!” Quái nhân nhếch miệng cười nói, hàm răng vàng ở dưới ánh trăng nhìn vô cùng chói mắt.
“Vậy thì chưa chắc, ra tay đi!”
Thánh nữ la lên.
Kiếm trận Hoa Cốt lập tức được phát động, bảy bảy bốn mươi chín trường kiếm lạnh lẽo giống như răng nanh của hàng loạt dã thú, đâm về phía quái nhân kia.
Nhưng quái nhân ung dung né tránh, người như quỷ mị thoải mái xuyên qua giữa vô số lợi kiếm.
Cho dù lợi kiếm mạnh cỡ nào, cũng không đụng được vào ông ta một chút.
“Hửm?”
Thánh nữ nhíu chặt mày.
“Ha ha ha ha, bé gái, kiếm trận Hoa Cốt này cô nghĩ là do ai sáng lập ra? Là tôi và sư phụ cô liên thủ sáng lập! Cô dùng loại kiếm trận này giết tôi, không phải làm trò cười cho người trong nghề sao?”
Quái nhân cười ha ha, sau đó nhìn chằm chằm một đệ tử, vung tay lên.
Rầm! Đệ tử kia bị đánh bay ra ngoài, trêu bụng bị xé ra một mảng thịt to, ngã xuống đất thổ huyết, chết ngay tại chỗ. Mà kiếm trận Hoa Cốt cũng lập tức có lỗ hổng, trực tiếp bị phá.
“Cái gì?”
Ánh mắt thánh nữ lạnh lẽo.
“Bé gái! Hôm nay sư phụ cô không ra mặt, người nào của Hồng Nhan Cốc cũng không ngăn được tôi, chịu chết đi!” Quái nhân cười to, trực tiếp lao ra đại trận xông về phía thánh nữ.
“Khốn nạn!”
Thánh nữ tức giận, rút kiếm ra nghênh đón, cùng chém giết. Chỗ cửa cấm địa vô cùng hỗn loạn.
“Nhanh, nhanh đi thông báo cho cốc chủ! Nhanh chóng mời cốc chủ tới đây giết quái nhân! Nhanh lên!”
Triệu Minh Nguyệt vội vàng la lên với đệ tử bên cạnh.
“Dạ, sư tỷ”
Các đệ tử chạy đi, đi thẳng tới chỗ cốc chủ ở.
Cùng lúc đó, một bóng dáng cũng lặng lẽ ở trong bóng đêm tới gần chỗ cốc chủ.
Nhưng anh không tiến vào cung điện của cốc chủ, mà nhảy lên đứng trước ao thánh hàn vi bai trang 1412″ Tiời rat đa đến thay da đổi thịt… “Gần tới lúc rồi!”
Im lặng không có một tiếng động.
“Kẻ nào?”
Các đệ tử canh giữ bên cạnh canh Thoát Thai Hoàn Cốt giống như cảm nhận được có người tới gân, lập tức la lên. Nhưng bọn họ vừa định chạy tới xem, thì bị mấy cái kim châm cứu đâm trúng, giống như định thân đứng tại chỗ không nhúc nhích rồi.
“Hửm?”
Gia Linh ngồi thiên bên cạnh nước ao lập tức mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.
Thấy có người tới gân, cô ta lập tức cảnh giác hơn.
“Các hạ đến nơi này làm gì? Đã là tối muộn rồi còn chạy tới trước canh Thoát Thai Hoàn Cốt, có chuyên qì sao?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên