“Tiên bối, thực ra ngài không cân vì tôi mà đắc tội Hồng Nhan Gốc, không đáng” Lâm Dương lắc đầu cười khổ nói. “Không đáng sao? Sao không đáng? Đồ đệ ngoan, chỉ cần con có thể bình an, cho dù là muốn mạng của sư phụ đều được!”
Phong Thanh Vũ nghiêm túc nói.
“Cái… Cái gì? Vũ tiên bối, chuyện này… Chuyện này thì không cần đâu”
Phong Thanh Vũ nói như vậy, Lâm Dương đều xấu hổ rồi. “Đồ nhi ngoan, sư phụ không nói đùa với con, sư phụ nguyện ý vì con trả giá tất cả mọi chuyện, chết cũng không tiếc, chỉ hi vọng đến lúc đó tâm nguyện của sư phụ, con đừng từ chối sư phụ, giúp sư phụ hoàn thành”
“Tâm nguyện gì?”
Lâm Dương lập tức hỏi.
“Đấn lúc đó sư phụ sẽ đích thân nói cho con nghe, bây giờ phải xử lý xong chuyện trước mắt đã”
Phong Thanh Vũ nói.
“Được… Trong mắt Lâm Dương lộ vẻ hoang mang, nhưng không hỏi nhiêu.
Anh nuốt đan dược, bắt đầu tĩnh tọa điều dưỡng.
Hai tay đã gân như không còn sức lực, da thịt đều đã thối rữa, xương cốt bị cắt thành mấy khối, nếu không có kim châm cứu phong ấn, cánh tay đều đã rơi xuống đất rồi.
Cơ quan của Hồng Nhan Cốc đã bị lấy lại.
Đệ tử của Hồng Nhan Gốc ở trong cốc lao ra hết, nhưng không ai dám tới gân Lâm Dương quá.
Mọi người xếp thành một đường thẳng, rút kiếm mà trông, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc được tứ đại hộ pháp và một đám tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc vây quanh cũng ra khỏi cốc.
Đôi mắt bà ta lạnh lẽo, vẻ mặt dữ tợn, được người ta đặt lên kiệu tới gần nơi này.
“Phong Thanh Vũ! Ông đây là muốn đối địch với tôi sao?” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc la lên.
“Bà thương tổn đồ đệ của tôi, còn muốn giết thằng bé, chúng ta đã là địch rồi!”
Phong Thanh Vũ hừ lạnh.
“Hừ, Phong Thanh Vũ, ông rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Được lắm, một khi đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi rôi! Tôi sẽ cho ông thấy sự lợi hại của Hồng Nhan Cốc chúng tôi!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc la lên, lập tức đứng dậy ra tay. Đám người của Đông Hoàng Giáo cũng không yếu hơn đệ tử của Hồng Nhan Gốc, bọn họ đã sớm kìm nén lửa giận, bây giờ người của Hồng Nhan Cốc chạy ra, sao bọn họ có thể thờ ơ.
“Giết!”. Truyện Dị Năng “Giết!”
“Giết!”
Hai bên đều la to, chém giết lẫn nhau.
Ngoài cốc lại là huyết nhục tung tóe.
Lúc này Phong Thanh Vũ lấy một tờ giấy được gấp cẩn thận ra, bên trong tràn ngập văn tự và tranh vẽ.
“Đây là gì thế?”
Lâm Dương hỏi.
“Đây là những chứng cứ mấy năm nay Hồng Nhan Cốc phạm phải, đồ nhi ngoan, bây giờ vi sư giao nó cho con, do con liên hệ với mỗi tông môn thế lực lớn, xin bọn họ phát động cao thủ, liên thủ tiêu diệt Hồng Nhan Cốc! Chỉ có như vậy, mới có thể khiến Hồng Nhan Cốc biển mất hoàn toàn” Phong Thanh Vũ nghiêm túc nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên