Lâm Dương nhận lấy tờ giấy kia, nhìn một lát rồi im lặng gật đầu.
“Được rồi, đại ân đại đức của Vũ tiền bối, Lâm Dương suốt đời khó quên”
“Ở đây dây dưa với người của Hồng Nhan Cốc thực sự không lý trí, đệ tử của Hồng Nhan Cốc rất nhiều thiên tài, thực lực phi phàm, cộng thêm nơi này là địa bàn của bọn họ, người của bọn họ nhiều lắm, tiếp tục đánh tiếp, trái lại sẽ bị giữ lại, con nhanh dẫn người rút lui, sư phụ nghĩ biện pháp cản ở phía sau!”
“Tiên bối..”
“Nhanh đi, đồ nhi ngoan!”
Phong Thanh Vũ nghiêm khắc nói.
Đôi mắt càng nghiêm túc, căn bản không mang theo chút vui đùa.
Lâm Dương chân chừ một lát, im lặng gật đầu, hạ lệnh rút lui…
Lâm Dương chưa từng nghe nói tới Phong Thanh Vũ có qua lại với Hồng Nhan Cốc.
Ông ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự vì mình? Có cần phải làm thế không? Lâm Dương không rõ.
Phong Thanh Vũ cảm thấy như đang lấy mạng ra liều mạng.
Nếu thật sự chỉ là nhận đồ đệ, hoàn toàn không cần phải như thế.
Chỉ sợ… Ông ta có mục đích của mình.
“ĐịƯ Lâm Dương kêu to một tiếng, dẫn dắt mọi người rút lui.
Phong Thanh Vũ và Nguyên Tinh, Tào Đức Duy cản ở phía Sau.
Ba cao thủ tuyệt đỉnh chặn lại, người của Hồng Nhan Cốc cũng không dám đễ dàng tới gần, chỉ riêng tứ đại thiên vương của Hồng Nhan Cốc mới dám liêu mạng.
“Khốn nạn!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thở hổn hển, còn muốn tự mình đuổi theo, nhưng bà ta vừa cử động, miệng phun ra một ngụm máu.
Lâm Dương nhân cơ hội la lên: “Đội Lang Nha, cốc chủ của Hồng Nhan Gốc bị thương nặng, đánh bất ngờ cốc chủ của Hồng Nhan Cốc! Chém đầu bà ta, chém đầu bà tai”
Một câu này vang lên, tất cả người của Hồng Nhan Cốc khẩn trương hơn, lập tức đề phòng, vây quanh cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nước không lọt qua được.
Nhưng vẻ mặt người của Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ ở xung quanh mờ mịt.
Lấy đâu ra đội Lang Nha? Chỉ riêng đám Phong Thanh Vũ biết, đây là Lâm Dương phô trương thanh thế mà thôi.
Mọi người nhân cơ hội tranh thủ rút lui, chỉ một lát sau đã rút lui tới đường quốc lộ, chui vào xe rời đi.
“Nhanh! Nhanh đuổi theo cho tôi!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét lên.
“Cốc chủ! Bà đang bị trọng thương, cần cẩn thận làm việc, bác sĩ Lâm kia quỷ kế đa đoan, chúng ta phải đề phòng” Một đệ tử của Hồng Nhan Cốc vội vàng khuyên nhủ. Nhưng cô ta vừa mới dứt lời, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc trực tiếp đánh mạnh vào đầu cô ta một cái.
Rầm! Người nọ lập tức ngã xuống đất, đầu bị đánh biến dạng, chảy máu thất khiếu, người không ngừng giật giật, trực tiếp mất đi ý thức.
Nhìn bộ dạng e rằng không chết cũng biến thành người sống thực vật.
Người xung quanh hoảng sợ, đều hít vào một hơi khí lạnh. Không dám nói chuyện.
“Phòng sao? Phòng cái gì mà phòng? Đám phế vật, con rệp vô dụng các người! Bác sĩ Lâm kia chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi! Cậu ta có Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ, hôm nay không giết, sau này tất ngóc đầu trở lại! Hơn nữa cậu ta theo Phong Thanh Vũ lẻn vào Hồng Nhan Cốc chúng †a, nếu truyền chuyện trong cốc ra ngoài, chắc chắn sẽ càng có nhiều thế tộc bao vây tấn công! Lúc đó chúng ta sẽ bốn phía đều là địch rồi! Hôm nay không diệt bọn họ, thì không khác gì thả hổ về rừng! Đuổi theo cho tôi
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên