Đây là uy hiếp trắng trợn! “Hửm?”
Vẻ mặt Lâm Dương không được tự nhiên, anh nhìn Tô Nhan, lại nhìn người đàn ông kia, nhỏ giọng nói: “Tô Nhan, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Người này muốn làm gì?” “Anh đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh tìm cơ hội đi đi!”
Tô Nhan dán sát vào, nhỏ giọng nói với anh.
“Đi sao?”
“Người này tên Tân Tuấn Minh, là bạn học trước đây của em, anh ta tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài, hôm qua mới trở về, nhưng đột nhiên cầu hôn em! Em không đồng ý, anh †a lập tức ra tay với người của học viện Phái Nam YI”
Tô Nhan nói.
“Cái gì?”
Đôi mắt Lâm Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lúc này anh mới kịp phản ứng, cao thủ đều được anh phái đi rồi.
Dịch Quế Lâm được phái đến Yến Kinh, theo dõi nhà họ Lâm, Nguyên Tinh, Tào Đức Duy đi theo mình đến Hồng
Nhan Cốc, mấy người còn lại, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, còn Ảnh Ngự, chỉ phụ trách an toàn của Tô Nhan, những người khác thế nào, bọn họ cũng mặc kệ. Chính vì như vậy, trái lại cho Tân Tuấn Minh này cơ hội lợi dụng.
“Lâm Dương, lát nữa anh nhanh ra ngoài đi, để em nói chuyện với anh ta, người này có chút thế lực, khó đối phó! Lát nữa em gọi điện cho tổng giám đốc Long, bảo ông ta tìm bác sĩ Lâm, xem bác sĩ Lâm có thể chấn trụ người này hay không?”
Tô Nhan nói xong, liền ngẩng đầu nói với Tân Tuấn Minh: “Bạn học Minh, anh làm bậy như vậy, không sợ cảnh sát bắt anh sao? Nơi này là Việt Nam, không phải nước ngoài, không chấp nhận việc anh làm bậy!”
“Muốn bắt thì bắt đi, để xem người nào bắt người nào, nhưng mà anh không làm chuyện gì trái pháp luật, đang yên đang lành cảnh sát bắt anh làm gì?”
Tân Tuấn Minh cười nói.
“Anh…”
Tô Nhan đỏ mặt, tức giận nói: “Vậy anh không sợ bác sĩ Lâm sao? Học viện Phái Nam Y này là của Dương Hoa, anh tới đây quấy rối, nếu bác sĩ Lâm tức giận, tôi sợ anh sẽ gặp. phiên phức đây!”
“Bác sĩ Lâm? Ha ha ha, rất nhiêu người trong nước đều sợ anh ta, nhưng Tần Tuấn Minh tôi không sợ anh ta, nếu tôi dám đến thì không để anh ta vào mắt!”
Tân Tuấn Minh Cười to.
Những lời này vang lên, lúc này Lâm Dương đánh giá Tân Tuấn Minh một lượt từ trêu xuống dưới.
Nhưng mà phát hiện khí tức của anh ta bình thường, tuy hiểu được võ đạo, chỉ sợ thân thủ không cao.
Người như vậy một tay Lâm Dương có thể đánh mười người.
Vậy anh ta lấy đâu ra can đảm ở đây lỗ mãng? Lâm Dương dời mắt nhìn mấy bóng dáng phía sau Tân Tuấn Minh.
Một người đeo mặt nạ trong đó hấp dẫn sự chú ý của anh. Tuy toàn thân người này không có nhiều khí ý lưu động, hơn nữa cũng không cao, không hấp dân ánh mắt lắm, nhưng càng nhìn thì càng thấy người này không bình thường, càng nên cảnh giác.
Tên kia, chắc chắn mang theo con bài chưa lật.
“Tô Nhan, cái tên Lâm Dương này anh từng điều tra rôi, anh †a có tài đức gì, mà có thể trở thành chông em chứ? Bây giờ em ly hôn với anh ta, gả vào nhà họ Tân anh, anh đảm bảo Sau này em sẽ sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”
Vẻ mặt Tân Tuấn Minh thâm tình nói.
Nhưng Tô Nhan không thèm để ý những lời này.
“Thật xin lỗi, bạn học Tân Tuấn Minh, bây giờ tôi rất hạnh phúc rất vui vẻ, hơn nữa hình như anh không nghe thấy những lời tôi vừa mới nói? Tôi và chồng vô cùng ân ái!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên