Tô Nhan kéo cánh tay Lâm Dương, trừng Tần Tuấn Minh nói.
Đôi mắt hẹp dài của Tần Tuấn Minh hơi híp lại.
“Cho nên Tô Nhan, em đang chọc anh tức giận sao?”
Giọng nói cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Tô Nhan im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Anh để Lâm Dương rời đi trước đi.”
“Anh ta có thể đi bất cứ lúc nào, thực tế là anh nhìn anh ta luôn thấy chướng mắt.”
Tân Tuấn Minh nhún vai.
Tô Nhan thấy thế, lập tức dùng khuỷu tay đụng vào Lâm Dương, nhỏ giọng nói: “Anh còn thất thần làm gì? Nhanh đi đi” Lâm Dương im lặng một lát, xoay người rời đi.
Hành động này lập tức khiến một số người vây xem cười nhạo.
“Lâm Dương này, xứng đáng là vua cắm sừng ở Giang Thành chúng tai”
“A, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, vậy mà anh †a rời đi như thế”
“Cũng không mang do dự.”
“Thật sự là một tên ngốc!”
“Nhưng mà Tô Nhan đúng là người phụ nữ tốt, nếu là tôi, đã sớm đá tên phế vật này đi rồi.”
“Đúng vậy! Giọng nói nhỏ vụn truyền ra.
Tần Tuấn Minh cũng có chút thưởng thức, im lặng gật đầu, nhưng người phụ nữ anh ta nhìn trúng, sao có đạo lý không chiếm? “Tô Nhan, bây giờ thế nào đây? Đồng ý với anh, gả cho anh được không? Anh đảm bảo nhất định sẽ quang minh chính đại cưới em vào cửa! Nếu em thật sự khó xử, hay là… Anh ở rể nhà họ Lý em, làm người ở rể, thế nào?” Tân Tuấn Minh tiếp tục nói.
Thâm tình, thành ý đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn! Tô Nhan vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn Tần Tuấn Minh từ trên xuống dưới, vô cùng hoang mang.
“Bạn học Tân, chúng ta chỉ là bạn học trung học, hơn nữa lúc trước khi đọc sách chúng ta cũng ít giao tiếp với nhau, vì sao lần này anh về nước, sẽ… Sẽ như vậy?”
“Tô Nhan, em không biết thực ra lúc học trung học anh vẫn luôn thâm mến em, nhưng lúc đó anh không có dũng khí, chỉ có thể che giấu phần tình yêu này trong lòng, những năm gần đây anh vẫn luôn yêu em không đổi, cho nên hôm nay anh nổi lên dũng khí, chạy tới đây thổ lộ với em, anh hi vọng không tính là muộn.”
Tân Tuấn Minh nghiêm túc nói.
“Chỉ tiếc tôi lập gia đình, muộn rồi, bạn học Tân Tuấn Minh, cảm ơn bạn đã ưu ái với tôi, nhưng tôi cảm thấy sẽ có cô gái càng tốt hơn trở thành một nửa của anh, thật xin lỗi.” Tô Nhan cúi người chào, vẫn quyết định rời đi.
Dù sao loại chuyện này quá hoang đường rôi.
Nhưng cô vừa định đi, vệ sĩ ở bốn phía lập tức cản cô.
Tô Nhan nhướn mày, thay đổi phương hướng, nhưng lại có vệ sĩ cản cô.
Đợi Tô Nhan đi một vòng mới phát hiện, cô bị bao vây rồi. “Bạn học Tần Tuấn Minh?”
Tô Nhan tức giận.
“Tô Nhan, anh bày ra vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với em, nhưng em lại vô tình như thế, một khi đã như vậy, anh chỉ có thể bày tỏ thái độ cứng rằn một chút, hôm nay em lên chiếc xe này, hoặc là anh đưa em lên chiếc xe này.”
Tân Tuấn Minh chỉ vào chiếc xe Rolls — Royce màu đỏ ở bên cạnh, lập tức nói.
Đây rõ ràng là muốn cướp người mài “Tân Tuấn Minh! Anh đừng có mà quá phận!”
Tô Nhan phẫn nộ nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên