TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2773

“ÁI”

An Mạn thét chói tai, lập tức lấy xịt cay phòng sói từ trong †úi ra, nhưng không có bất cứ tác dụng gì đối với năm người đàn ông thô lỗ trước mặt.

Một người đàn ông vạm vỡ nắm lấy cánh tay An Mạn, ấy xịt cay phòng sói trong tay cô ta, lại dùng lực kéo cô ta ra ngoài.

An Mạn mất đi trọng tâm, bị ném mạnh xuống đất.

Nhìn người ở bốn phía tới gần, cô ta sợ tới mức run lấy bẩy. Một người trong đó trực tiếp giơ súng lục lên, chuẩn bị kết thúc An Mạn.

“Anh làm gì đấy?”

Người bên cạnh lập tức ấn vai anh ta, hừ lạnh nói: “Anh muốn các anh em đều bị trang chủ trách phạt sao? Trang chủ nói, muốn dẫn người sống!”

“Chuyện này, được rồi..”

Người nọ bỏ súng xuống, xua tay nói: “Mang con đàn bà này đi!”

“Được!”

Một người đàn ông tiến lên trước, ôm lấy An Mạn như xách con gà, đi về phía cửa cầu thang.

“Buông, đừng mà, buông rai”

An Mạn điên cuồng vùng vẫy, nhưng không thể làm được gì.

“Cô bé, thành thật một chút, nếu không thì ông đây lột sạch quần áo cô!”

Người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh như hung thần ác sát nói.

An Mạn sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dám lên tiếng nữa.

“Đội trưởng, cảnh sát đến đây, chúng ta làm sao bây giờ?” “Cảnh sát đã tới rồi? Không sao cả, các cậu dẫn con đàn bà này đi cửa sau, các anh em còn lại đi cửa chính ra ngoài! Hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát!”

“Dạt”

Mọi người hạ quyết tâm, nhanh chóng bước nhanh hơn xuống lầu.

Nhưng mà mọi người đi được mấy bước, đột nhiên dừng bước lại, kinh ngạc nhìn cửa cầu thang.

Chỉ thấy ở cửa cầu thang có một bóng người cao thắng đang đứng.

Anh châm điếu thuốc, lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt. “Chủ tịch Lâm! Nhanh cứu tôi! Chủ tịch Lâm! Cứu tôi với!” An Mạn như thấy được cọng rơm cứu mạng, kich động kêu lên.

“Cái gì? Chủ tịch Lâm?”

Mọi người nghe thấy thế thì sắc mặt thay đổi.

Ba chữ này không giống bình thường nhai Ai dám bỏ qua? “Buông cô ấy ra”

Lâm Dương hít một hơi thuốc, bình tĩnh nói.

Sắc mặt mây người khẽ đảo, nhưng không nghe theo.

Trái lại người bên cạnh trực tiếp rút súng ống ra, nhắm ngay về phía đầu An Mạn.

“Hả?”

An Mạn sợ tới mức nhắm mắt lại.

“Anh làm như vậy, vô cùng ngu ngốc”

Lâm Dương lắc đầu: “Tôi nghĩ các anh biết tôi là ai”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full