“Đương nhiên biết, người sáng lập ra Dương Hoa, bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy, sao chúng tôi có thể không biết? Nhưng mà chủ tịch Lâm, anh chỉ có một mình, mà chúng tôi có rất nhiêu người! Cho nên tôi khuyên anh đừng nên làm bừa, nếu không thì cô gái xinh đẹp này xảy ra chuyện gì, vậy đừng trách chúng tôi tâm ngoan thủ lạt rồi!”
Vẻ mặt người đàn ông dẫn đầu dữ tợn nói.
“Các anh cứ việc nổ súng”
Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Tôi không cần!”
“Cái gì?”
Toàn thân mọi người căng thẳng.
An Mạn cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt tuyệt vọng và kinh ngạc. nhìn Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm, vì… Vì sao…” Cô ta không nhịn được, lớn tiếng hỏi.
“An Mạn, không cần lo lăng, tôi nói tôi không cần, đó là vì bọn họ không giết được cô!”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Các anh đều biết tôi là bác sĩ Lâm, có lẽ cũng biết tôi có thể cải tử hoàn sinh, tôi nói thẳng ra cho các anh biết vậy! Anh bắn súng giết cô ấy, tôi cũng có thể cứu sống cô ấy trong khoảng thời gian ngắn! Dù sao vết thương do súng tạo thành không tính là lớn, cộng thêm tử vong không lâu, với y thuật của tôi, muốn khiến cô ấy sống lại quả thực vô cùng đơn giản, cho nên tôi cho các anh nổ súng, chữa mà cô ấy không sống tính thôi thual”
“Hả? Chuyện này…”
Mọi người xanh cả mặt, đều kinh hãi không nói nên lời. “Vậy tôi bắn cô ta thành cái sàng, nhìn xem anh có thể chữa được hay không?”
Người đàn ông lúc trước nghiến răng nghiến lợi rống. “Bắn thành cái sàng, chữa trị có khả năng vô cùng khó khăn, nhưng mà trước đó tôi muốn hỏi anh một vấn đề!” “Vấn đề gì?
“Anh cảm thấy viên đạn thứ hai của anh nhanh, hay là kim châm cứu trong tay tôi nhanh!”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Lúc nói chuyện tay của anh cũng giơ lên.
Từng đạo lưu quang lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Đó đều là kim châm cứu! Châm giống như sao băng, một châm phong ấn yết hầu! Mọi người hoàn toàn không mở miệng nói được.
Lâm Dương quyết đấu với người của thôn Dược Vương mọi người đều xem rồi.
Bọn họ cũng không ngoại lệ.
Bọn họ biết, ở trước mặt cường giả giõng như Lâm Dương, lực uy hiệp của súng… Quá nhỏ rồi.
Đám kim châm cứu kia, mỗi một cái đều khủng bố hơn đạn vô số lần… “Giao người ra đây, tôi không muốn nói lần hai đâu”
Lâm Dương ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm tắt, lạnh lùng nói.
Những lời nói của Lâm Dương, giõng như tuyên án tử hình với đám người này.
Mọi người trợn to mắt, cơ thể hơi run rẩy, trong đầu tràn ngập sợ hãi.
Cuôi cùng dưới khí tràng của Lâm Dương, đám người này buông ra cho xong chuyện.
An Mạn vội vàng tránh thoát, lảo đảo chạy tới.
“Chủ tịch Lâm!”
Gô ta trốn sau lưng Lâm Dương, run lẩy bẩy.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên