“Hồng Nhan Cốc!”
Nghe thấy ba chữ này, Lâm Dương lập tức hiểu ra.
“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm là muốn tỏ thái độ với Hông Nhan Gốc…”
“Chuyện về Hồng Nhan Gốc đã truyền ra, so với nhà họ Lâm, tất nhiên là sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi càng thích liên minh với Hồng Nhan Cốc hơn! Sắp tới đại hội rồi, nhu cầu cấp bách của sơn trang Huyết Kiếm là viện trợ từ ngoài, tuy Phiêu Nhai Các và nhà họ Lâm làm viện trợ, nhưng còn xa mới đủ, nếu có được sự ủng hộ to lớn của Hồng Nhan Cốc, tất nhiên là sơn trang Huyết Kiếm có thể tung hoành vô địch! Bởi vậy trang chủ biết được anh và cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nảy sinh ân oán xong, lập tức xếp anh vào danh sách đen, không chỉ anh, ngay cả người bên cạnh anh cũng y như vậy! Một khi phát hiện, lập tức tróc nã, nếu phản kháng giết!”
Người đàn ông vạm vỡ trầm giọng nói.
Đôi mắt Lâm Dương bình tĩnh, không có chút tức giận nào. Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi hiểu được, không ngờ tới chuyện giữa tôi và Hồng Nhan Cốc, sẽ dẫn tới kết cục sơn trang Huyết Kiếm các anh chủ động, rất tốt!”
“Chủ tịch Lâm, tôi chỉ biết có vậy thôi, anh… Anh có thể tha cho chúng tôi không?”
Người đàn ông vạm vỡ vội hỏi.
“Đương nhiên là tôi có thể, nhưng một số người không thể” Lâm Dương lắc đầu.
“Người nào?”
Người đàn ông vạm vỡ giật mình hỏi.
Lâm Dương không nói chuyện, chỉ hơi nghiêng người.
Sau đó lượng lớn cảnh sát xông vào, vây quanh đám người đàn ông vạm vỡ.
“Giơ tay lên!”
Tiếng la truyền ra.
Người đàn ông vạm vỡ ngẩn ra, vội vàng giơ tay lên, mặt chau mày ủ.
Đợi đám đàn ông vạm vỡ bị mang đi, Lâm Dương tìm một khách sạn nhỏ dẫn theo An Mạn nghỉ tạm.
Anh lấy kim châm cứu ra, chữa thương cho An Mạn.
Xử lý vết thương đơn giản xong, An Mạn nằm trêu giường chợp mắt một lát.
“Tôi đã thông báo cho Mã Hải, bảo ông ta phái người tới đón cô trở về.”
Lâm Dương kéo lại bức mành, bình tĩnh nói.
An Mạn đang nhắm mắt mở to mắt ra, nhìn Lâm Dương với vẻ khó mà tin.
“Chủ tịch Lâm, vậy anh thì sao?”
“Tôi sao? Tôi còn phải ở lại nơi này”
“Chuyện này làm sao được? Chủ tịch Lâm, một mình ngài ở đây quá nguy hiểm, không có người chăm sóc, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với tổng giám đốc Long đây?”
An Mạn vội vàng la lên.
“Mọi chuyện đã xảy ra biến hóa, toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn, cô ở đây cũng không làm được chuyện gì, trái lại sẽ †ăng thêm phiên phức, tôi vốn muốn lợi dụng người của Dương Hoa nhân cơ hội tìm kiếm một số tin tức, tìm tung tích Kim Ô Đan cho tôi, bây giờ xem ra đã không thể thực hiện được rồi! Chỉ cần là người của Dương Hoa xuất hiện ở thành phố Thanh Nguyên, nhất định sẽ bị người của sơn trang Huyết Kiếm tiêu diệt! Cho nên cô nhất định phải rời đi”
Lâm Dương trâm giọng nói.
An Mạn há miệng thở dốc, không biết trả lời thể nào.
Một lát sau, cô ta mới cẩn thận hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên